Nhóm 1% QGHC - Thông tin nội bộ QGHC Tỵ Nạn Hải Ngoại. Thiết lập từ 2008- Email Liên Lạc: cnguyqghc@gmail.com
Showing posts with label HuynhNhanHau17. Show all posts
Showing posts with label HuynhNhanHau17. Show all posts

Saturday, July 2, 2011

VÀI KỶ NIỆM CUỐI TUẦN THÁNG SÁU


“Tháng Sáu trời mưa, trời mưa không dứt.

Trời không mưa anh cúi lạy trời mưa.

Anh lạy trời mưa phong kín đường về

Và đêm ơi xin cứ dài vô tận. … ”



Nhưng cuối tuần tháng Sáu vừa qua, trời đã không mưa và đã không mưa để cho phong kín đường về và đêm dài vô tận như bài hát trữ tình Tháng Sáu Trời Mưa của nhạc sĩ Hoàng Thanh Tâm. Tháng Sáu của đầu mùa hè miền Nam Cali trời vẫn đẹp và khí hậu ở vùng Orange County ven biển chỉ vào độ 72 – 75 độ F. Nhận lời kêu gọi của anh Phạm Phước Ngữ và đặc biệt là anh chị Chế Minh Châu, tôi chuẩn bị đến sinh hoạt với các bạn bè tiếp đón Cô GS Cao Thị Lễ vào một cuối tuần tháng Sáu. Anh Phạm Phước Ngữ có tiết lộ chương trình sơ lược gồm: Pot Luck, giới thiệu Thầy Trò, và có giúp vui văn nghệ ‘cây nhà là vườn’ vào tiết mục cuối. Anh Chế Minh Châu gọi điện thoại tôi vào tuần trước, nhắn nhủ nhớ đến chơi cho vui và nhớ đem theo cây đàn. Mình rất qui mến vợ chồng Châu Chế, cười nói ‘Cây đàn (thì tôi không) bỏ quên’ đâu vì lúc sau này đi sinh hoạt văn nghệ (kể cả đi cruises) với các một số bạn mới thân quen tôi cũng thường hay xách theo cây đàn.
Nhưng ngày 18 tháng 6, tôi đã lỡ hứa với hai đứa con trai và hai đứa con dâu sẽ dự tiệc “Father Day” với chúng, đành phải chọn một trong hai vậy. Cuối cùng thì tôi email cho anh chị Châu và xác nhận rằng Mình sẽ đến sinh hoạt với bạn bè. Đứa con lớn đã ưng thuận dời tiệc lai chiều ngày hôm sau; còn vợ chồng đứa con út thi bận làm việc không đến Chúa Nhật được, đành dời lại một tiệc khác vào tuần lễ kế tiếp. Như vậy thì Kỷ niệm “Farther day” của tôi, “Ông Già” sẽ được dẫn đi ăn hai lần ! Có lợi nhiều “hỉ” ? Nói theo kiểu anh Phạm Phước Ngữ thì phải có chữ ‘hỉ’ mới đúng điệu Huế. Huế của những trời mưa lất phất, những cô gái thật diễm kiều với mái tóc dài chấm ngang vai và những giọng nói thật dễ thương, ngọt ngào. Đúng vậy không anh chị Ngữ?


Chiều thứ Bảy 18 tháng 6 năm 2011, vợ chồng tôi lái xe từ Highland xuống nhà Ông Bà Châu ở vùng Fountain Valley. Rời nhà từ trước 4 giờ chiều nhưng xuống đến nơi thi cũng đã 5 giờ 30. Đang lui cui đem mấy cái máy speakers, microphone, giá nhạc và đàn xuống, định đi theo Ông chủ nhà đang phụ một tay thì có tiếng kèn xe gọi: Phạm Phước Ngữ đi rước Cô Lễ về tới. Tôi vội bỏ máy ở đó đến chào Cô, tự giới thiệu rồi tiếp tục đem dụng cụ âm nhạc vào. Vào trong nhà, lại còn phải ráp lại nữa, thật mắc công; nhưng đã thích chơi văn nghệ thi cũng đành phải “xin làm người hát rong” (*) vậy.
@ Hôm nay, tôi hân hoan gặp gỡ Cô Lễ và các bạn bè. Ngoài Ông Bà gia chủ Chế Minh Châu, còn có Ông Bà tổ chức Pham Phước Ngữ, anh chị Lê Hiểu Nghĩa, Ngô Xuân Vũ, Đèo Chính Mung, Nguyễn Viết Đức, Trần Bạch Thu, Chị Lê thị Gấm, anh Lữ thế Cần, anh Trương văn Anh, anh Trần đắc Mưu, anh Võ Hoàng Ân, anh Hồ Hàng và đến sau là anh Nguyễn văn Huy.
Bạn bè hàn huyên trò chuyện rất vui và thân mật. Những tiếng cười nói rộn rả và thân tình: Phía đàn ông vỗ vai hỏi han nhau với ly rượu trên tay, phía phụ nữ thì vừa bày dọn thức ăn lên bàn vừa cười nói vui vẻ. Cô Lễ có vẻ vui trước sinh hoạt của đám học trò cũ bây giờ cũng đã quá lục tuần, mái tóc nhiều muối hơn tiêu (trừ khi đã nhuộm). Chỉ riêng Trần Đắc Mưu thì đầu có quá nhiều muối và có rất ít tiêu. Vì bận lắp ráp dụng cụ âm nhạc, tôi ít nói chuyện nhiều với Cô Lễ, chỉ có dip hỏi Cô ở thành phố nào thuộc Tiểu Bang Virginia? vì tôi đã có lần đến West Virginia và Philadelphia vài năm trước. Đúng chương trình, anh Ngữ và anh Châu nói lời mở đầu, tuyên bố lý do buổi tiệc, và tuyên bố khai mạc buổi họp mặt Thầy trò mà có nhiều bạn đã không gặp lại Cô gần 40 năm ròng rã. Từng cặp, từng cặp cựu sinh viên Đốc sự 17 vắn tắt kể lại tên và cuộc sống thăng trầm của họ. Tôi rất hài lòng các bạn bè của tôi hôm nay nói rất chân thành, đơn giản, không màu mè, khách sáo, không khoe khoang …. Cô Lễ cũng vậy, Cô đã có ý muốn tổ chức một buổi họp mặt informal, thu gọn, thân mật và không cầu kỳ. Cô đã kể lại cuộc đời Cô xuất thân từ gia đình nghèo những hiểu học và lấy cái học làm niềm vui mà trong một xã hội Việt Nam cổ xưa vẫn còn bất công những cơ hội học hỏi với người phụ nữ. Do đó, nhờ phấn đấu và cuộc đời đưa đẩy, cô đã thành công và thành danh trên đường học vấn và sự nghiệp giảng dạy của Cô dù ở hoàn cảnh nào, trong nước hay ngoài nước.

Cô cũng nhấn mạnh rằng “Tuy hầu hết những người tham dự đều tốt nghiệp từ lớp Đốc Sự 17B và đã cho là chưa có cái duyên để được học với Cô, nhưng Cô rất vui khi được đón tiếp hôm nay bởi các cựu sinh viên Đốc Sự 17B. Vì điều nầy nói lên tấm lòng qui báu của cựu sinh viên, không là học trò, nhưng đối xử với Cô trong mối thân tình Thầy Trò mà chỉ có xã hội Ả đông mới có”. Lời nói chuyện của cô rất thông minh, vừa diễn tả cái vinh hạnh của người Thầy vừa nâng cao giá trị của tình Thầy trò trong xã hội Việt Nam vẫn còn tồn tại cho đến bây giờ. Cô cũng có kể thêm về những khuyến khích và nổ lực mà Cô đã có để thành đạt và mong rằng các cựu sinh viên hãy giữ lấy để hướng dẫn các thế hệ con cháu sau này.
Anh Huy có hỏi Cô thêm vài câu hỏi liên quan đến ngành học, Trường học USC nơi Cô tu nghiệp, và tại sao Cô chọn Virginia làm nơi tạm trú cho quê hương thứ hai?. Anh hỏi rất professional giống như một phóng viên nhà báo hoặc phái viên đài truyền hình đang phỏng vấn Bà Syuki hay Bà Clinton vậy. Nhưng mọi câu hỏi đều được Cô trả lời rất thành thật và thỏa đáng. Anh Huy cũng rất dí dỏm tâm sự thêm về câu chuyện anh về hưu lúc 55 tuổi, khi anh đang làm công chức và chị Huy thì đang làm việc cho một công ty tư. Khi ấy, chị thường nói là “anh làm việc công chức dễ như chơi” vậy mà tại sao anh “về hưu sớm” là “yếu quá” và “chưa chi thì đã bỏ của chay lấy người” !. Anh trả lời là “yếu hay không thì tự biết” làm cho ai cũng cười vì lời nói chuyện dí dỏm và bóng bẩy của anh. Theo tôi, tiếng công chức nhàn hạ đó cũng tùy nơi và tùy công việc mà thôi. Nếu chị có cho là tôi bênh vực Hành Chánh và đồng môn Huy thì tôi xin chịu là đúng vậy. Nhưng chắc chắn đây chỉ là lời kể chuyện của anh chị cho vui mà thôi. Đặc biệt hôm nay chị Gấm nhắc lại: chị là một trong những người đã ngưỡng mộ Cô vô cùng khi nhìn thấy Cô (là một nử Giáo Sư trẻ dep) xuất hiện trong khuôn viên Học Viện Quốc Gia Hành Chánh. Chế Mình Châu hỏi Cô kiểm tra lời giới thiệu xong, chấm điểm đứa nào điểm A, điểm B, điểm C … gì đó thì cứ cho điểm rộng rãi.


Phần giới thiệu xong, Thầy trò được mời vào phần ẩm thực self service với nhiều món ăn Việt Nam rất ngon như bánh lá tôm bột lọc, thịt gà, thịt bò, cơm gà, bánh bèo Huế, bánh bèo bột lọc, nem Huế, salad trộn trái cây … và nhiều loại rượu mạnh, rượu bia. Tôi nói chuyện với gia chủ Châu, anh Đức, Hồ Hàng, Mung một lúc thì xoay qua nói chuyện với con gái anh chị Phạm Phước Ngữ. Vợ chồng tôi có gặp cháu một vài lần trước nên cũng để nói chuyện. Vả lại, cháu rất đẹp và ngoan hiền, bằng lòng đi theo Cha Mẹ để tham dự tiệc như thế này thật là một điểm son đáng yêu mến. Ít có những thế hệ trẻ lại chịu bỏ một buổi chiều cuối tuần để đi đến nơi mà phần lớn là những người không cùng một thế hệ. Đó là vì cháu yêu mến gia đình và cháu vẫn còn giữ cái truyền thống gia đình đáng quí. Hồ Hàng có đem đến giới thiệu nhiều bức tranh dầu đó chính anh vẻ. Anh cũng tặng Cô một bức có khung gỗ rất đẹp, hình giống như 5 cánh hoa màu tìm mà anh đặt tên tác phẩm là ‘Bàn tay 5 ngón’. Tôi ngắm nghía xong nói với Hồ Hàng Ông diễn tả cũng đúng, nhưng cũng cô thể là ‘5 nàng thu áo tím’ thì cũng đẹp. Hắn gật gù nhưng không biết hắn suy nghĩ gì. Sau đó, chúng tôi di chiêm ngưỡng các tác phẩm tranh vẽ trừu tượng khác của anh và cố tìm nội dung của mỗi bức tranh. Trong số đó, có một bức vẽ cái chuông chup lên một ly rượu đỏ rạn vỡ và bên ngoài là cặp mắt trần gian đang nhìn đoàn người sắp hàng chuẩn bị bước vào cái chuông mà theo tôi nghĩ có lẽ nói lên cái tội lỗi của người đời (sin) được nhìn qua cặp mắt trần gian nhưng được che chở và tha thứ bởi lòng từ bi (cái chuông). Nghĩ vậy nhưng không biết có đúng y tác giả không nữa vì tôi cũng thích hội hoạ nhưng không có học về hội họa nhiều.
Sau phần ẩm thực và hàn huyên, anh Ngữ chuyển sang chương trình văn nghệ. Tôi và anh chị Đèo Chính Mung được giới thiệu là sẽ đảm nhận chương trình văn nghệ nhưng khi Mung bảo tôi hát trước thì tôi bảo rằng “anh chị Mung là professional âm nhạc, thôi anh mở đầu di”. Vợ chồng Mung và tôi đã luân phiên nhau hát nhiều bài. Kế đó, anh Châu cũng hát một bài, Hồ Hàng hát một bài và chị Ngô Xuân Vũ cũng đệm thêm tiếng hò miền Nam. Phạm phước Ngữ một đôi khi đệm tiếng đàn guitar của hắn từ một amplifier và speaker riêng của anh cho xôm tụ. Nhiều tiếng vỗ tay vang dội của bạn bè cho những tiết mục văn nghệ khép kín nầy.


Đêm nay, anh chị Đèo Chinh Mung đã hát những bản hay, kể cả bản ruột như ‘Giấc mơ phai’, ‘Đời đá vàng’ để cổng hiến cho Cô và bạn bè nghe. Anh chị Mung đã giới thiệu là đã công tác hơn 20 năm với Ban Lạc Hồng nên biết nhiều bài và có nhiều kinh nghiệm trình bày. Hồ Hàng đặc biệt xuất hiện với bài ‘Em đến thăm anh đêm 30’ của Vũ Thành An mà bài hát đã được soạn lại theo một hình thức mới rất hay và đặc biệt. Chị Ngô Xuân Vũ xin được ‘hò’ thay vì ‘hát’ vì bị khan tiếng. Nghe chị hò miền Nam mà đã thấy hay rồi nên Hồ Hàng nói “Quảng mà hò hát như vậy là quá hay rồi, thử kêu Ngô Xuân Vũ lên hát thử coi nó khác ra làm sao?” Hồ Hàng có tật uống rượu ngà ngà thì nói cái gì cũng nói, Trời đất gì hắn cũng chẳng kiêng Ai cũng biết là Hồ Hàng chỉ vui miệng nói đùa giỡn với bạn bè mà thôi. Chị Ngô Xuân Vũ có chất giọng rất hay những tiếc hôm nay bị khản tiếng nên anh chị em không thưởng thức trọn vẹn tiếng hát của chị.
Tôi được giới thiệu lên sân khấu nhiều lần vì có lần phải lên để cứu Bà xã đang bị Phạm Phước Ngữ tưởng bở yêu cầu lên hát. Lần đó, tôi nói “Nghe anh Ngữ giới thiệu, không phải chỉ có Vợ tôi giật mình mà tôi cũng hết hồn nữa, vì Bà xã thấy vậy mà chỉ hát những bản hoàn toàn mới, có khi tôi không biết từ đầu ra?…”. Bà chỉ là Manager của tôi thôi, đi đâu cũng theo ủng hộ tinh thần mà nếu như ngày nào không có vợ theo thì tôi cũng thấy thiếu một loạt những tiếng vỗ tay của gà nhà. Cũng như nhiều lần hát với các bạn bè văn nghệ từ những Hội đoàn khác (như Điện Lực Việt Nam Hải Ngoại, nhóm Petrus Ký, nhóm San Jose, nhóm nghệ sĩ đang công tác với Asia production, Đại diện Cộng đồng Việt Nam tại Sydney, tai Brisbane Úc Châu và những bạn hữu ở Pháp ….), nếu đến lần thứ hai, tôi thích hát bài tôi mới tập trước để mở đầu cho mới mẻ và không thấy nhàm chán, kế đó mới đến các bài hát mà bạn bè thich… Đêm nay, tôi đã trình bày các bản nhạc như ‘Tưởng Niệm’ của Trầm Tử Thiêng, ‘Cát bui’ của Trịnh Công Sơn, ‘Tạ Ơn Em’ của Từ Công Phụng, ‘Mai tôi đi’ của Anh Bằng, ‘liên khúc Phôi Pha và Một cõi đi về’ của Trịnh Công Sơn, ‘Hà Nội mùa vắng những cơn mưa’ của Trương Quí Hải, ‘Người Vượt biển buồn’ của Vô danh và một bản nhạc ngoại quốc. Tôi đem theo cả tập nhạc nên khi bạn Châu đề nghị chơi nhạc đến sáng thì Cô Lễ quay sang hỏi ban văn nghệ có chịu nỗi không?, Tôi cười nói “Em có cả tập nhạc .. Tới luôn nghe Cô?” Cả phòng ai cũng cười và sẵn sàng ứng chiến vì cuộc vui đâu kể thời gian?
Tôi đi hát cũng nhiều lần và nhiều nơi, có nơi trình diễn trước công chúng, có nơi chỉ là nhóm nhỏ độ mươi người trong thính phòng và không cần micro, nhưng tôi thích những lần hát thính phòng như đêm nay. Mình thả hồn theo nhạc bằng tất cả tấm lòng trong lúc người nghe hoàn toàn lắng nghe, không phải vì người hát hay hay dỡ mà vì tôn trọng bài hát và người hát. Có bạn nói tôi càng về khuya càng hát hay, chắc cũng chỉ tình cờ và chấm điểm rộng rãi thôi. Nhưng có lẽ càng khuya thi âm thanh càng vắng lặng, và chút rượu nhẹ làm ấm lòng tôi. Đêm nay tôi uống với Vũ và Hồ Hàng một chút cho vui và có cái cảm giác muốn chia xẻ những lời ca thấm thía với bạn bè xa xứ. Tôi hát như muốn nhắn nhủ lại, nói với mọi người về lòng vị tha và tâm sự của những người đã già, về tình người và về tình yêu. Do đó, có nhiều bạn nói rằng tôi sở trường nhạc tình Trịnh Công Sơn. Tôi mỉm cười không phản đối, nhưng nói thêm là Trịnh Công Sơn đã chết rồi, nay tôi bắt đầu tập nhạc của đồng môn Từ Công Phụng … thì có tiếng bạn hiền nói rằng “Từ Công Phụng cũng sắp sửa đi theo luôn …” Tôi nghĩ: “Ừ, cũng có thể đúng. Nhưng nhiều khi tôi hát như để sợ không còn có dịp được hát và sinh hoạt nữa. Giống như bài hát ‘Phôi Pha’ đã nói: “Ối phù du, nhin tuổi xuân đã già, một ngày kia đến bờ, đời người như gió qua”, nó thấm thía làm sao cho những người già đang nhìn ngắm ánh trăng tàn. Và cũng giống như Trịnh Công Sơn viết trong bài ‘Một cõi đi về’ : “Đêm nay ta say ôm đời ngũ muộn, Để sáng mai đây lại tiếc xuân thì.” Riêng bài ‘Tạ Ơn em’ của Từ Công Phụng, tôi thích bài này vì lúc nào tác giả cũng trân trọng người phụ nữ Việt Nam và những mối tình dù còn đang trong tay hay đã mất. Đêm nay tôi đã hát bài này theo lời yêu cầu của anh Lê Hiểu Nghĩa đã nói riêng với tôi trước đó và cho nhà tôi. Chúc anh chị Nghĩa và các bạn hiền suốt đời hạnh phúc bên nhau vì biết yêu quí và trân trọng nhau. Bài ‘Người vượt biển buồn’ là một ca khúc tôi còn nhớ khi sinh hoat văn nghệ với nhạc sĩ Nguyễn đức Quang ở Trại ty nạn Paulo Bidong (Malaysia) mà tôi không biết tác giả bài này là ai. Tôi đã hát bài này để tặng Cô Lễ vi tôi biết Cô có thời gian tạm trú ở Trại tị nạn này sau chuyến vượt biên. Bài cuối cũng là bài ‘Unchained melody’ mà tôi tạm dịch là ‘Khúc tình ca tan vỡ’ nhạc tình bất hủ ngoại quốc.
Hồ Hàng nghe tôi hát xong bài ‘Một cõi đi về’ nói với Cô Lễ rằng “Thằng này không phải xuất thân từ Quốc Gia Hành Chánh”. Tôi mỉm cười ngắm nghi: Từ một cựu Công chức ngach Đốc Sự tại Việt Nam, rồi trở thành lao công nơi xứ người, và rồi trở thành Chuyên viên điện toán của một cơ sở địa Phương tại Hoa Kỳ, trong lòng tôi lại là một quãng trời rộng mở của văn thơ và âm nhac, không tự hào và không đua chen.
Hát cho nhau nghe, hát cho người đời còn thấy cuộc đời này đáng yêu và đáng lưu lại những kỷ niệm và tình yêu muốn thuở. Chỉ có vậy, không mong muốn gì hơn nữa.

Chương trình văn nghệ đêm nay khá dài, đã có lúc nghĩ giải lao với bánh kem và bánh trái cây. Cô Lễ đã cắt cái bánh kem có đề chử “Kính tặng Cô Cao thi Lễ, Ph.D … “ thì mỉm cười chỉ vào chử Ph.D rồi nói “cái nầy biên lên đây là tầm bậy”. Tôi thầm ngưỡng mộ Cô là một người rất khiêm tốn và đơn sơ. Không phải ai cũng dễ có đức tính đơn giản và khiêm tốn như Cô.
Phần văn nghệ tiếp tục kéo dài đến gần 11 giờ đêm, các bạn hỏi Cô muốn thêm bao lâu nữa vì sợ Cô mệt và cũng còn vài việc phải làm ngày hôm sau, Cô nhìn tôi và nói “Thêm 30 phút nữa được không?”. Dĩ nhiên là tôi hãnh diện được thấy Cô còn thích nghe đêm văn nghệ của đám học trò cũ, nói “Dạ được”, nhưng khi đó anh chị Mung phải chia tay ra về thì Cô rút lại “15 phút cũng được”.
Buổi tiệc và văn nghệ đón tiếp cô Lễ chấm dứt. Anh Ngữ nói lời cảm ơn Cô, cảm ơn bạn bè và mong là tháng 7 năm 2012 sẽ được dịp đón tiếp Cô lần nữa trong dịp tổ chức kỷ niệm “40 năm tốt nghiệp của Khóa Đốc Sự 17” sẽ tổ chức tại Orange County, miền Nam California…
@ Tôi lại lui cui tháo dàn amplifier/speaker Fishman để bỏ từng bộ phận nhỏ vào cái bao riêng, lại tháo microphone stand bỏ vào cái bao khác và bỏ cây đàn cùng với tập nhạc vào guitar gig. Anh Châu và anh Vũ chạy đến muốn phụ xách các dụng cụ này mang ra xe thật chân tình. Ra đến xe , cả ba chúng tôi (Châu, Vũ và tôi) còn đứng lại nói chuyện về một người bạn vừa thoát qua một cuộc mổ xẻ ngặt nghèo. Dù có nói hay không nói, cái lòng của anh em canh cánh những nỗi lo lắng và sẵn sàng chia xẻ cho nhau thật thân quí, đậm đà.
Trở vào nhà, trong ánh mắt vui và cảm động vì vừa sum họp và sinh hoạt với cựu sinh viên Đốc Sự 17 mà Cô đã từng giảng dạy năm đầu tiên, Cô Lễ đến nói với tôi “Có phải anh là người đã viết bài ‘Trâm Cài trên tóc’ không? Và bài đó có phải anh viết về Phạm Duy Sương?” Tôi gật đầu, “Dạ phải. Trước khi phát hành, em có xin phép Sương có thể đăng được không thì Sương bằng lòng vì đó là chuyện đã qua và nay Sương đang sống trong hạnh phúc ”, Cô Lễ nói: “Đúng rồi, Cô có đọc bài này và có biết chuyện về Sương. Vừa rồi Sương đã có về gặp lại người xưa và mọi việc đều vui vẻ, bình thường”. Tôi nói, “Vậy tốt quá. Vả lại, bài viết của em cũng chẳng có trách người vợ, chỉ có ý nói rằng: “Có trách chăng là trách số phận, thời cuộc và trách các cấp lảnh đạo tối cao đã vội bỏ chạy sớm để lại bầy tôi ở lại ngỡ ngàng và chịu khổ sở nhiều năm”.


Anh chị Nghĩa, Châu, Ngữ và Vũ bắt tay từ giả với tôi nhiều lần nói lên cái tình bạn thắm thiết không muốn rời. Cô cũng chào tạm biệt trước khi lên xe ra về, bọn tôi đi theo vẫy tay chào lần nữa. Xe Ngữ và Cô đi rồi thì vợ chồng tôi cũng chạy theo sau. Nhìn lên trời cao thấy ánh trăng đã rõ và trời đêm tháng Sáu vẫn không mưa. Cái ao ước như bài hát Tháng Sáu trời mưa trời mưa không dứt để cho chúng ta ở lại vì lý do phong kín đường về hầu như không thực hiện được. Ví dụ Trời có mưa, mọi người chúng ta với số tuổi đã già, sức không còn trẻ nữa để vịn vào cái mưa phong kín đường về mà rong chơi suốt năm canh dài cho thỏa cũng hiếm hoi. Thôi thì ta chỉ còn biết chia tay và chúc cho nhau nhiều sức khỏe để còn mong có dịp gặp gỡ nhau lần kế tiếp. Nói như vậy, nhưng khi Phạm Phước Ngữ mong mỏi gặp lại bạn bè và Cô vào tháng 7 năm 2012 sẽ đến, có lẽ một số không thể trả lời trước được. Giống như vợ chồng tôi, mỗi năm vào dịp July 4 là cơ quan có system conversion cho tài khóa, tôi bị đòi hỏi phải làm việc và theo dõi nhiều việc, chưa chắc gì tôi có dịp gặp lại tất cả bạn bè trong các ngày họp mặt Đốc Sư 17 bốn mươi năm. Nghĩ, mong muốn là vậy, nhưng cũng chẳng biết có thực hiện được không?


Nhìn lên trời cao và anh trăng tròn tôi chợt nhớ đến mấy câu hát đầu tiên của bản ‘Phôi Pha’:
“Ôm lòng đêm, nhìn vầng trăng mới về, nhớ trăng giang hồ. Ối phù du, nhìn tuổi xuân đã già, một ngày kia đến bờ, đời người như gió quaKhông còn ai, đường về ôi quá dài, những đêm xa ngườiChén rượu cay, một đời tôi uống hoài, trả lại từng tin vui, cho nhân gian chờ đợi.”
Chào các bạn bè và những ai còn hiểu được tôi đang mong đợi một cái gì đó, một tình yêu, tình bạn chân thành ở cuối đời … Và tôi đã vẫn còn mãi đi tìm trong những người bạn cũ, bạn mới thân, sơ trước tuổi đời mỗi lúc một chồng chất. Cho đến bây giờ tôi vẫn còn khoác trên vai cây đàn để đi hát dạo, chia xẻ với nhiều người, trong đó có những người bạn cũ thân mến của tôi …
Thân chào tạm biệt tất cả các bạn ….. Cảm ơn anh chị Phạm Phước Ngữ, anh chị Chế Minh Châu đã mở rộng cửa đón tiếp bạn bè để có được một kỷ niệm khó quên.
Highland, June 26, 2011


Hậu Huỳnh
(*) Bài nhạc “xin làm người hát rong”.