Nhóm 1% QGHC - Thông tin nội bộ QGHC Tỵ Nạn Hải Ngoại. Thiết lập từ 2008- Email Liên Lạc: cnguyqghc@gmail.com
Showing posts with label NguyenTheVinh. Show all posts
Showing posts with label NguyenTheVinh. Show all posts

Friday, September 28, 2018

Lời giới thiệu về Họa sĩ Nguyễn Thế Vĩnh

Chiều Chúa Nhật 17 tháng 7 năm 2016, từ 12:00 trưa đến 5:00 chiều, buổi sinh hoạt văn học nghệ thuật: họa: triển lãm tranh của Đốc sự Nguyễn Thế Vĩnh, nhạc: trình diển dòng nhạc của BS Nguyễn Khắc Bình đến từ San Jose, văn: ra mắt sách "Nét đẹp . . . cuối trang" của Nhà văn GS Lê Khắc Ngọc Quỳnh, được tổ chức tại Câu lạc bộ Cựu chiến binh Hải Lục Không quân (Army, Navy & Air Force Veterans Club – Mississauga, Canada), địa chỉ 765 3rd St.,Mississauga, On. L5E 1B8. GS Nguyễn Vĩnh Thượng đã giới thiệu Họa sĩ  Nguyễn Thế Vĩnh và tranh của ông như sau:

Kính thưa các bậc Trưởng Thượng,
Kính thưa quý vị quan khách,
Kính thưa quý vị Đại diện các hội đoàn và các cơ quan truyền thông.

Tôi hân hạnh được có đôi lời giới thiệu với quý vị Đốc sự Nguyễn Thế Vĩnh cũng là Họa sĩ A.C.La, A.C. La là bút hiệu của ông:
Nguyễn Thế Vĩnh sinh năm 1943 tại Ninh Bình, Việt Nam. Ông theo gia đình di cư vào Miền Nam cuối năm 1954. Ông nguyên là Đốc sự tốt nghiệp khoá 14 tại Học viện Quốc gia Hành Chánh Saigon năm 1969. Trước năm 1975, trong cơ quan hành chánh VNCH, Ông đã từng giữ chức vụ Phó Quận Trưởng lần lượt ở Quận Vinh Lộc, Quận Phú Thứ tỉnh Thừa Thiên. Năm 1974 Ông được bổ nhiệm về làm Trưởng Ty Hành Chánh Tỉnh Tuyên Đức cho đến ngày miền Nam Việt Nam bị sụp đổ.

Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, Đốc sự Nguyễn Thế Vĩnh bị đi "tù cải tạo" dưới chế độ Cộng Sản gần 6 năm trời tại rừng Xuyên Mộc, Đất Đỏ. Thời gian bị tù khổ sai trong trại "học tập cải tạo" là một trải nghiệm, là dấu ấn trong đời ông. Vừa khi rời khỏi trại tù cải tạo thì ông quyết định đi vượt biên. Trên hành trình đi tìm tự do ông lại trải nghiệm thêm một nỗi kinh hoàng: chiếc ghe nhỏ bé của ông đã bị hải tặc Thái lan cướp bóc, hảm hiếp phụ nữ và chúng đã bắt đi hai cô gái. Hai lần trải nghiệm khổ đau đã là chất liệu tinh thần  cho các đề tài mà ông sẽ sáng tác sau này.

Ông là người thích viết lách ngay từ hồi còn là sinh viên trường Đại học Luật Khoa và Học Viện Quốc Gia Hành Chánh ở Saigon, ông đã viết nhiều bài khảo luận cho tờ Chính Luận. Rồi khi ra hải ngoại, ông đã từng làm chủ bút cho nguyệt san Phổ Thông hồi 1985 tại Toronto, chủ trương bán nguyệt san Canada Việt Báo ở  Mississauga vào cuối thập niên 1990. Hiện ông đang  điều hành website “Tiếng Thông Reo”; và  Blog “A.C.La Nguyễn Thế Vĩnh”, một blog chuyên đề về hội họa.

Ông có cái đam mê là đam mê về hội hoạ, lại thêm có khiếu về hội họa. Năm 1999, Nguyễn Thế Vĩnh đã quyết định buông bỏ các công việc ông đang làm ở Toronto, Mississauga để hoán đổi đời sống của người hoạ sĩ. Ông đã di chuyển về thành phố Vancouver, British Columbia. Những năm tháng sống ở Vancouver với phong cảnh thơ mộng: có những hàng cây xanh lá, có biển Thái Bình Dương mênh mông với tiếng sóng vổ ngút ngàn…đã là những gợi hứng dạt dào cho nhiều bức tranh của ông.

 Nguyễn Thế Vĩnh là một nhà hành chánh, một nhà văn nhưng đồng thời ông cũng đam mê hội họa và sưu tầm tranh. Ông không có cơ duyên đến trường Mỹ thuật để học hỏi về hội họa, nhưng hội họa đến với ông như một cái duyên, như một niềm đam mê. Ông có khiếu về hội hoạ, có “hoa tay” từ lúc hãy còn là một học sinh tiểu học. Thêm vào đó, Ông đọc nhiều sách, nghiên cứu tranh của rất nhiều hoạ sĩ nổi danh để tự trau dồi kiến thức và kỹ thuật về hội họa.

*  Nguyễn Thế Vĩnh là một hoạ sĩ đã sáng tác nhiều tác phẩm về phong cảnh, về thiếu nữ với chất liệu sơn dầu, vài bức tranh có sự kết hợp với sơn Acrylic. Tranh của ông có đường nét mềm mại, tinh tế, màu sắc tươi tắn, đậm đà theo phong cách của Tây phương hòa quyện vào nét uyển chuyển mềm mại của Đông phương.

 Tranh của Hoạ sĩ Nguyễn Thế Vĩnh như là một bài thơ có khi trữ tình như bức tranh “Tím Xưa”, có khi đậm nét sử thi như 2 bức tranh: - “Quang Trung Đại Phá Quân Thanh”, diễn tả cuộc chiến thắng quân Mãn Thanh năm 1789; - và “Kỳ Phùng Lịch Sử” hình dung cuộc gặp gỡ giữa Nguyễn Trãi và Lê Lợi, một cuộc gặp gỡ làm thay đổi vận mệnh dân tộc vào đầu thế kỷ 15. Có khi diễn tả thân phận của người Việt Nam trên hành trình đi tìm tự do như bức tranh “Thuyền Nhân”. Bức tranh mới nhất của ông: “Huế Rực Màu Phượng”:    “Không đâu nhiều phượng vỹ và nhiều chùa như Huế. Chùa gắn liền với phượng hay phượng gắn liền với chùa là sắc thái khá đặc biệt và thường thấy ở Thừa Thiên - Huế” .Từ lời nhận xét đó của một nhà văn, ông đã đưa Huế vào tranh của mình với  tâm hồn của một họa sĩ. Chúng ta hãy nghe Nguyễn Thế Vĩnh tâm sự trong đoản văn “Huế Rực Màu Phượng”:

Tôi không đi chùa nhưng hay vãng cảnh chùa, chiêm nghiệm cảnh thanh vắng, và trầm mặc nơi đây. Thường thì đi một mình nhưng đôi khi có thêm một người cùng sở thích vãng cảnh như mình, tạo ra một chút bận rộn, thêm đôi gót sen thấp thoáng sau lai quần quét trên cỏ. Cứ đi và ngắm, nhìn bờ đá và thân cây rêu phủ, lắng nghe thiên nhiên rì rào tâm sự. Cho dù đôi khi cảm nhận được hơi thở nhẹ và làn da ấm từ bên cạnh,  nhưng tuyệt nhiên vẫn không muốn xa rời cảnh tiên.”
(Nguyễn Thế Vĩnh, Huế Rực Màu Phượng, Website Tiếng Thông Reo, July 2016)

Những bức tranh của ông đã được nhiều thi sĩ và văn sĩ chọn để in vào trang bìa của các quyển tuỳ bút, truyện ngắn, tập thơ  như:


    1. Bức tranh Áo trùng dương làm bìa sách cho quyển “Nét Xưa … còn hoài” của nhà văn Y La Lê Khắc Ngọc Quỳnh.
2.Bức tranh Ráng Chiều làm bìa sách cho quyển Nét đẹp … cuối trang của nhà văn Y La Lê Khắc Ngọc Quỳnh.
3. Bức tranh Tiếng thời gian làm bìa sách cho tập thơ Như thật như mơ của thi sĩ Dương Quân.
4.Bức tranh Xuân Lan làm bìa sách cho tập thơ Trông mòn con mắt của thi sĩ Á Nghi.
5. Bức tranh Mưa Đêm làm bìa sách cho tập thơ Trầm Tư Mặc tưởng của thi sĩ Ý Nga.
6. Bức tranh An Bình làm bìa cho Đặc san Giáng sinh 2007 của Giáo xứ Nữ Vương các Thánh tử đạo VN.
7. Bức tranh Mùa yêu thương làm bìa cho Đặc San giáng sinh 2009 của Giáo xứ Nữ Vương các Thánh tử đạo VN.

* Họa sĩ Nguyễn Thế Vĩnh đã tâm sự với tôi với lời lẽ rất khiêm nhường về sự nghiệp hội hoạ của ông. Với tôi sự nghiệp hội hoạ của ông tuy chưa đồ sộ, nhưng tôi đánh giá các bức tranh của  Nguyễn Thế Vĩnh có một giá trị cao về nội dung tư tưởng, về nghệ thuật, rồi đây các tác phẩm của ông sẽ đi vào lòng người, tôi tin tưởng là như vậy.

Đến đây tôi xin được phép nhường lời lại cho
Đốc sự Nguyễn Thế Vĩnh cũng là Họa sĩ A.C.La.

Trân trọng cám ơn và kính chào tất cả quý vị.

Mississuaga, 17 July 2016.
Nguyễn Vĩnh Thượng
---------------------------------------------------------------
Hình ảnh buổi ra mắt tranh A.C.La ở Toronto-Mississauga  (nguồn: Tiếng Thông Reo), mời bấm vào đây:



Labels:

Monday, November 23, 2009

Chuyện CHÍNH LUẬN Hồi năm 1967 quả là y chang ... Đội sổ chỉ là giả vờ thôi có đúng không ? Nếu thật thì kiến thức đâu mà Tầm nhã Tơ ??? !!! Cám ơn vẫn nhớ hoài mấy mươi năm lăng xăng , đôn đáo, thuở khởi đầu ước mơ .../- bb/cb.


Người xưa chốn cũ


Ham chơi và học phất phơ vốn là tính trời ban. Sát ngày thi cuối năm đầu, tôi mới phóng qua đường Trương Minh Giảng lại nhà Vũ Công Hùng mượn những bài thiếu sót về học. Chị của Hùng nhìn tôi ái ngại. Còn hắn thì chỉ buông hai tiếng: "Vào đây!" Ngày công bố kết quả năm học thứ nhất để chọn chỗ về địa phương thực tập, tôi đứng áp chót, nghĩa là dưới tôi chỉ còn một người, thứ 82 trong tổng số 83. Nếu như tuột thêm hai nấc nữa, đời coi như đi đoong! Hú vía!Nhưng chứng nào tật nấy. Chỉ thích làm những việc mình thích.

Còn những việc khác không phải coi nhẹ, mà thấy ít hứng thú để làm, ngay cả việc cố học để đậu cao về làm những chỗ tốt cũng mặc. Nghĩ lại thấy nguy hiểm thật. Đậu thấp cũng được đi, nhưng ngộ nhỡ bị đánh rớt thì không biết vận mạng sẽ ra sao nữa. Tối ngày lo viết báo viết bổ. Ấy mà mấy tờ báo hồi đó ở Sài Gòn cũng nhận đăng mới lạ.

Thằng bạn cùng khóa nói "Người không biết 'toa', đọc bài tưởng 'toa' râu dài tới rốn!". Cô thủ quỹ tờ Chính Luận thì bảo: "Người ở đây không ngờ anh trẻ như vậy".

Lúc đó cũng thấy vui vui về những câu đại khái như vậy. Nhưng có phải lúc nào cũng được vui như thế đâu. Đọc xong bản nháp luận văn ra trường của tôi, giáo sư đỡ đầu chán ngán: "Anh giống hệt thằng em tôi. Viết như thế này thì coi sao cho được!" Thế rồi chắc vì lòng thương hại, ông chỉ cho tôi vài cuốn sách, biểu tôi đọc và viết lại. Ra khỏi nhà ông, trên đường về tôi suy nghĩ nhiều.

Chỉ còn hai tuần lễ nữa để đọc sách tham khảo và để viết lại tập luận văn dày mấy chục trang. Phải bắt đầu ngay và phải làm việc liên tục. Trong số những cuốn sách mượn thư viện mang về, tôi đặc biệt chú trọng tới cuốn Hành Chánh Công Quyền của giáo sư De Laubadère vì cuốn sách có nhiều chương liên hệ đến chủ đề của tập luận văn tôi phải viết. Tôi đọc như một cái máy. Trích dẫn nhiều câu. Nhiều đoạn dịch nguyên con. Vài ngày sau khi nộp bản thảo viết lại, tôi đến hỏi thăm thày và ông cười: "Chỉ riêng chương 'Nền Hành Chánh Địa Phương' cũng đủ rồi". Tôi mừng khấp khởi vì biết tai họa đã tránh được. Quả nhiên cuốn sách đã cứu tôi. Tôi thầm cám ơn thày đã chỉ đường chỉ lối. Tuy vậy, kết quả chung cuộc khi ra trường thứ hạng của tôi cũng rất thấp. Cái thứ hạng thấp ấy chính là ông tơ bà nguyệt đã giúp tôi kết duyên cùng Túy Vân, một quả núi nhỏ nhưng thơ mộng.

Tôi đi ra phục vụ ở Vùng Một địa đầu giới tuyến. Quận đầu đời là giải đất cát chạy dọc bờ biển tỉnh Thừa Thiên, chỗ rộng nhất khoảng ba cây số và chiều dài khoảng 20km, riêng phần quận Vinh Lộc trên 10 km. Phía cực nam của giải đất này có hai quả núi đó là Núi Rùa và ngọn kia là Túy Vân. Núi Túy Vân tuy không cao nhưng leo lên tới đỉnh cũng bở hơi tai sau khi phải nghỉ chân ít là một lần.


Quận đầu đời tôi trấn nhậm cách đất liền một cái phá, Phá Cầu Hai, mội giải nước chạy dài từ cửa Tư Hiền phía nam chạy qua cửa Thuận An và tiếp tục lên phía bắc nhưng đoạn này gọi là Phá Tam Giang.


Những cây thông ba lá mọc trên Túy Vân trước kia nay đã bị đốn nhiều. Một thế hệ mới mọc lên đa phần là cây nhiệt đới. Đây đó một vài cây cổ thụ còn sót lại vượt lên cao hứng mưa gió quanh năm từ Biển Đông.Con đường mòn ngõ tắt đưa dân cư nhanh đến bến cá đón thuyền đánh bắt ban đêm trở về. Lối mòn quanh co ôm một phần chân núi nhiều nơi ngập nước triều. Người đi lội lọp chọp giữa một bên đá núi và cây cối, một bên là bờ nước mênh mông.

Tháng Mười trời mưa rả rích trên cây cỏ, trên mặt phá mênh mông chạy tắp tít mờ mịt tận nơi trời đất không còn phân biệt.Một cụ bà đầu bạc trắng, chưa hết ngạc nhiên, mừng mừng tủi tủi: "Rứa mà người ta biểu sau bảy lăm, ông phó đi buôn thuốc tây ở Sài Gòn, bây chừ chết rồi". Bà cụ ôm chặt cánh tay tôi nói tiếp: "Ông phó có chết mô nà. Ông phó còn sống đây nè.
Trời ơi!"./-

A.C.La (Một 14)