Nhóm 1% QGHC - Thông tin nội bộ QGHC Tỵ Nạn Hải Ngoại. Thiết lập từ 2008- Email Liên Lạc: cnguyqghc@gmail.com

Thursday, October 21, 2010

Bài của Nguyễn Kim Dần ĐS8
Nhân ngày 49 của Tâm Triều Phạm Xuân Huy (ĐS13)


Vô cùng thương tiếc Tâm Triều Phạm Xuân Huy
Tôi còn nợ Tâm Triều Phạm Xuân Huy một câu trả lời.Hôm nay Tôi trả nợ(Trả lời câu hỏi),dù Tâm Triều Phạm Xuân Huy đã vĩnh viễn ra đi........


Tôi lên Tòa HC Tỉnh Phú Bổn nhận việc vào đầu năm 1971,lần đầu tiên Tôi gặp Tâm Triều Phạm Xuân Huy(TT.PXH),TT.PXH đang giữ chức vụ Quản Đốc Trung Tâm Huấn luyện và Tu Nghiệp,ngoài TT.PHX còn độ vài Anh Em QGHC khác nữa,đặc biệt TT.PHX là khóa thâm niên nhất(ĐS13).Qua nhận xét đầu tiên của Tôi thì TT.PXH là một thanh niên đẹp trai,tính tình hiền lành dễ mến......Rồi được vài tháng TT.PXH được đổi đi một nhiệm sở khác(Hình như Tỉnh Hậu Nghĩa?) ...Thời gian trôi qua biết bao nhiêu thay đổi đau thương(từ ngày 30/4/1975):nước mất ,nhà tan, hầu như gia đình nào cũng bị ly tán ...... , Rồi Tôi phiêu bạt tới Canada (1980) , nhiều năm sau được biết TT.PXH đã định cư tại Nam Cali.

Năm 2003,Tôi qua Nam Cali và được một số Anh Em cùng khóa(ĐS8)khoản đãi một bữa cơm tại nhà hàng(Tôi quên tên nhà hàng)ngoài các Anh ĐS8(và có một số Chị,tổng cộng độ 20 người) còn có 2 người khác khoá là Anh TT.PXH và Anh Ngô Ngọc Vĩnh(ĐS18)vì 2 người này có làm việc với Tôi tại Phú Bổn.Trong bữa ăn,Tôi đi nói chuyện với từng người để đáp lại tình cảm mà Anh Em đã dành cho Tôi....Khi đến TT.PXH,Anh TT.PXH có hỏi Tôi một câu hỏi như sau:"Đầu năm 1971 Anh lên nhận việc ở Phú Bổn,Tôi đang làm Quản Đốc HL/TN,Tôi(TT.PXH)thấy Anh nói nhiều lần và nói cho nhiều người nghe được là:MẤT NƯỚC...MẤT NƯỚC..vậy tại sao Anh biết sớm như vậy,Đảng phái Chánh Trị cho Anh biết hay tự Anh xuy luận mất nước ?"Tôi có trả lời TT.PXH như sau:Tôi tự xuy luận mà biết chứ có Đảng phái nào biết mất nước đâu,chuyện dài lắm,không thể trả lời trong dịp này để khi khác......

Tôi biết TT.PXH còn thắc mắc về chuyện này...Đến năm 2010(tháng 3)Tôi lại tới Nam Cali,lần này cũng có một số anh Em khoản đãi Tôi tại một nhà hàng,đặc biệt cũng có sự tham dự của TT.PXH và Ngô Ngọc Vĩnh.Khi gần mãn tiệc để chia tay,Tôi được Anh Lưu Văn Trang cho biết là TT.PXH vừa hỏi Anh LVTrang là Tôi ở đòan thể Chánh Trị nào.......Tôi nghĩ là TT.PXH muốn nhắc lại câu hỏi mà Tôi còn nợ TT.PXH từ năm 2003(Tại sao Tôi biết mất nước rất sớm)Nay TT.PXH không còn nữa,nhưng Tôi cứ áy náy là câu hỏi của TT.PXH Tôi vẫn chưa có dịp trả lời,thì hôm nay Tôi thấy có bổn phận phải trình bầy lý do "Tại sao Tôi biết mất nước sớm" để coi như trả món nợ của TT.PXH và chia sẻ với các bạn Đồng môn những xuy nghĩ của Tôi....

1) Thực là may mắn khi bắt đầu ra làm việc,Tôi gập một vị Quận Trưởng qúa giỏi về phương diện tình báo.

a)Ông Quận Trưởng có nhiều kinh nghiệm về Cộng Sản.

b)Ông Quận Trưởng đã áp dụng đòn ly gián rất hiệu nghiệm để làm cho hàng ngũ CS địa phương rối loạn.

c)Ông Quận Trưởng là người biết rõ chương trình Ấp Chiến lược sau đổi là Ấp tân Sinh không có kết qủa vì nhiều đêm CS rải truyền đơn trong ấp,phía Cố Vấn Mỹ thì thắc mắc là du kích CS không biết đã vào ấp ở địa điểm nào(vì hàng rào giây kẽm gai không có dấu vết gì),trong khi Ông Quận Trưởng biết rõ là chính dân trong ấp đã rải truyền đơn và còn hội họp ở nhà nào.v.v.

2) Chính những yếu tố trên đây đã làm cho Tôi xuy nghĩ và tự phân tích:Như vậy thì cuộc chiến tranh này: Miền Nam VN không thể thắng được.....

3) Như vậy là Tôi đã ý thức được sự"MẤT NƯỚC"rất sớm chứ không phải đến 1971 như TT.PXH đã hỏi.

4)Khi ý thức được mất nước Tôi đã có kế hoạch xin đi tu nghiệp hay du học ngoại quốc rồi tìm cách không trở lại VN (vì biết CS sẽ thắng).Năm 1965 có một chương trình đi tu nghiệp ngoại quốc,Tôi làm đơn xin đi,Tôi được gọi về Saigon đi học Anh Văn ở hội Việt Mỹ 6 tháng ,với ý định khi qua Mỹ sẽ xin định cư ở Mỹ hay qua Canada.Nhưng sau 6 thánh học Anh văn,Bộ Quốc Phòng bác đơn đi tu nghiệp của Tôi(Thế là ý định không thực hiện được).

5) Năm 1968(Sau biến cố Tết Mậu Thân)Tôi đang làm Phó Quận Giáo Đức Định Tường,có một người Bạn QGHC đi du học ở Mỹ và đã học song bằng Master có hỏi ý kiến Tôi là nên về nước hay học tiếp,Tôi có trả lời người Bạn này là học tiếp,đừng về nước,sẽ mất nước,Tôi kể điều này để chứng minh một lần nữa Tôi ý thức sự mất nước rất sớm(sau 2 năm làm việc với Vị QT)

6) Câu hỏi đặt ra là sao biết mất nước sớm như vậy mà bị kẹt lại ngày 30/4/1975...lý do như sau: Bà Xã Tôi sanh cháu gái thứ 2 vào ngày 06 tháng 4 năm 1975,sự xụp đổ của Miền Nam diễn ra qúa mau lẹ, ngày 30 tháng 4 năm 1975 CSVN đã chiếm được Miền Nam(tức là sau 24 ngày kể từ lúc Bà xã Tôi sanh cháu gái thứ 2,Tôi sợ đem cháu đi sẽ nguy hiểm,đó là lý do Tôi bị kẹt lại....mãi tới 1980 gia đình Tôi mới vượt biên được..

7) Sau đây là bài Hồi Ký Tôi viết về Vị Đại Úy Quận Trưởng mà Tôi đã học hỏi được rất nhiều và cũng nhờ làm việc 2 năm với Vị Đ/U này mà Tôi đã xuy luận được tương lai cuộc chiến(tức là Tôi biết sẽ mất nước)......Vị Đ/U trong bài dưới đây đã ra đi vĩnh viễn cách đây khỏang 10 năm vì tuổi gìa.Cấp bậc cuối cùng của Vị Đ/U là Trung tá Thanh Tra tiểu khu Tây Ninh,đi tù cải tạo và sau được qua Mỹ theo chương trình HO.

8) Tuy là chuyện qúa khứ,nhưng nếu chúng ta tìm hiểu ,nghiên cứu,những bài học LY GIÁN của Ông Quận Trưởng;Chúng ta có thể áp dụng để chống đỡ và đánh trả bọn CSVN và tay sai đang hoạt động rất nhiều trong cộng đồng VN tại hải ngoại.9) Để kết luận:Tôi biết mất nước sớm là học hỏi được những kinh nghiệm,những bài học nơi Ông Quận Trưởng và tự mình phải xuy luận với tình trạng đất nước như vậy thì tương lai sẽ ra sao.....tất nhiên câu trả lời là Miền Nam không thể thắng được cuộc chiến......hay nói rõ hơn CSVN sẽ chiếm được Miền Nam.Vì chỉ là một bài viết nên không thể diễn đạt được mọi khía cạnh của vấn đề(Chủ thuyết CS qúa hấp dẫn với những nước dân trí còn thấp(VN ở trong tình trạng đó)Tình trạng nông thôn bị CS không chế vì CS áp dụng triệt để chuyên chính vô sản(Không luật pháp,muốn giết ai thì giết, miễn là đạt được mục tiêu mà CS gọi là Cách Mạng). CSVN(và các nước CS trên thế giới) thần thánh hóa lãnh tụ(lừa bịp).

CSVN được sự giúp đỡ của CS Quốc tế đã tạo được một phong trào phản chiến rất mạnh trên khắp thế giới nhất là ngay tại Hoa Kỳ.....Về phía gọi là Quốc Gia thì chính quyền tham nhũng từ trên suống dưới,VNCH rơi vào tình trạng Quân Phiệt,các Tướng lãnh thay nhau thao túng, bè phái để nắm chức vụ quan trọng,(ham quyền cố vị...),Mỹ điều hành cuộc chiến một cách ngu xuẩn và dùng những người dễ sai bảo chỉ phục vụ cho quyền lợi của Hoa Kỳ.Qua nhiều đời Tổng Thống,Hoa Kỳ không giám chấm dứt cuộc chiến bằng khả năng quân sự vượt trội của mình(sợ Liên Sô và Trung Cộng ?) trước khi bị Quốc Hội "khóa tay"....hậu qủa là ngày 30 tháng 4 năm 1975 phải xẩy ra .Trong mấy tháng gần đây nghe tin Tổng Thống Obama có cử 1 viên chức cao cấp của bộ ngoại giao HK và một viên tướng 4 sao(Đại Tướng) của Hoa Kỳ đi hỏi tên sử gia,ký gỉa Stanley Karnow về chiến tranh VN để có thể rút ra những bài học để áp dụng cho chiến tranh Afghanistan.Theo thiển kiến,cái hiểu biết của "Chuyên Viên"Stanley Karnow về chiến trang VN cũng như là một anh "MÙ"sờ voi...tên này dưới mắt của các giới lãnh đạo Hoa Kỳ thì như là một người hiểu rõ về chiến tranh VN,nhưng với những người VN hiểu biết thì tên này có biết gì đâu ???? Tội nghiệp cho chính giới Hoa Kỳ,ngu dốt phải đi hỏi cả anh "Mù" để gỡ thế bí........ Tôi xin cảm ơn 2 đồng môn đã gíup Tôi về bài hồi ký dưới đây: a) Anh Nguyễn Ngọc Liên đã bỏ dấu chữ Việt(Trước đây, Tôi viết không bỏ dấu) b) Anh Trần Việt Long đã phân từng đoạn và đặt tựa đề cho dễ hiểu......)
VỀ MỘT SĨ QUAN QUẬN TRƯỞNG

Bài 1 Giới Thiệu Sơ Lược

Câu chuyện sau đây là một chuyện có thật 100%.Tôi chỉ ghi lai trung thực thời gian tôi làm việc với vị Sĩ Quan Quận Trưởng,cách đây 32 năm. (Tôi viết bài này từ năm 1996,tuy nhiên cũng không mất thời gian tính).Tôi rất phân vân vì trong những năm trước đây,nếu tôi viết ra mà vị Sĩ Quan Quận Trưởng còn ở lại VN, thì có thể làm phiền phức cho vị Sĩ Quan này.Nhưng cách đây 6 tháng, tôi đã liên lạc và nói chuyện với vị Sĩ Quan này qua điện thoại (ông định cư ở Nam Cali).
Đầu năm 1963, Tôi vừa ra Trường QGHC, khi vào trình diện Tổng Thống Ngô Đình Diệm, chúng tôi nhận được chỉ thị của Vị Nguyên Thủ Quốc Gia là "Trong thời chiến tranh, Hành chánh chưa đủ, cần phải học lớp quân sự".Thế là chúng tôi phải vào "LÒ LUYỆN THÉP" của Trường Hạ Sĩ Quan Nha Trang để theo học lớp Sĩ QUAN đặc biệt. Theo Tổng Thống DIỆM, trường quân sự này đào tạo có kết qủa tốt ......


Trong các khóa QGHC chỉ có khóa 6,7 và khóa 8 (khóa tôi) là phải học trường Quân sự này,còn các khóa khác thì học ở Đàlat hay Thủ Đức. Qủa thực trường ĐỒNG ĐẾ NHA TRANG đúng là LÒ LUYỆN THÉP, chúng tôi phải chịu đựng vất vả vô cùng...Rồi thời gian cũng trôi qua, sau 7 tháng huấn luyện.Cuối năm 1963 chúng tôi tốt nghiệp CHUẨN ÚY và được chỉ định đi làm Phó Quận Trưởng, đeo lon Trung Úy Hành Chánh
Đầu năm 1964, tôi về Tây Ninh nhận việc và giữ chức vụ Phó Quận KHIÊM HANH, một Quận hoàn toàn lưu động, tức là chưa có Văn Phòng, phương tiện di chuyển duy nhất là trực thăng, thỉnh thoảng mới đi đường bộ được nếu có mở đường.Tôi đợi 5 ngày mới có trực thăng đi Quận.Người đón tôi tại bãi trực thăng là Đại Úy Quận Trưởng tên NGUYỄN VĂN MÁCH.


Sau đây, tôi kể câu chuyện về vị Sĩ Quan này: Đại Úy Mách độ 43 tuổi (năm1964). Ông nguyên là Sĩ Quan cấp Trung Tá của Giáo Phái Cao Đài .Khi Tổng Thống Diệm chấp chánh, thống nhất quân đội, ông Mách phải đi học một khóa Quân Sự để xác định lại cấp bậc...Khóa học này học ở Đàlat, nghe nói cũng rất cực khổ nên đa số các Sĩ Quan Cao Đài đều bỏ cuộc. Ông Mách tốt nghiệp khóa này,vì đậu thứ 2 nên được đồng hóa là TRUNG ÚY QĐVNCH,và được bỏ nhiệm làm Tiểu Đoàn Phó cho Đại Úy Lê Nguyên Vỹ (Đại úy Vỹ sau này lên Chuẩn Tướng Tư Lệnh Sư Đoàn 5 và tự tử chết ngày 30/4/1975). Trung Úy Mách mấy tháng sau được lên Đại Úy và bổ nhiệm làm Quận Trưởng Khiêm Hanh trước khi tôi nhận việc độ 3 tháng.


Tôi mới ra đời, tự nghĩ mình cũng như một "Con nai tơ ",dù chúng tôi được trang bị về hành chánh khá đây đủ, nhưng chỉ có lý thuyết mà chưa có kinh nghiệm thực tế. Tới nhiệm sở, người đầu tiên mà tôi phải tìm hiểu là ông Quận Trưởng ,sau đó phải tìm hiểu địa phương…Đối với ông Quận Trưởng, tôi có một cách xử thế không sợ bị va chạm với cấp chỉ huy, vì trong guồng máy hành chánh và quân sự thường xẩy ra đụng chạm giữa cấp Trưởng và cấp Phó ,do 2 nguyên nhân chính:quyền hành và quyền lợi ( tiền bạc). Về quyền hành, tôi không tranh quyền với cấp Trưởng. Tất cả giấy tờ tôi đều dồn cho Quận Trưởng quyết định và ký tên. Khi nào ông không ký nổi thì tự động sẽ phải giao cho tôi ký, nghĩa là tôi coi thường quyền hành. Về quyền lợi vât chất, bất cứ vấn đề gì có liên hệ đến lợi lộc, tiền bạc, tôi cũng đều để cho ông Quận Trưởng quyết đinh. Đó là cách xử thế của tôi từ lúc ra trường Hành Chánh. Nhờ áp dụng 2 nguyên tắc trên, nên trong suốt thòi gian làm việc, gặp rất nhiều cấp chỉ huy Quận, Tỉnh, Tôi bao giờ cũng giữ được mối giao hảo tốt đẹp với cấp chỉ huy và được họ kính nể.
Sau mấy tháng làm việc, tôi thấy Đại Úy Nguyễn Văn Mách là một người thanh liêm, khiêm nhường ( lý lịch của ông khai là sức học bậc Tiểu học) .Vì ông là người có uy tín trong đạo Cao Đài, mà dân chúng quận này có 95% theo đạo Cao Đài nên ông rất được lòng dân . Vì được lòng dân nên ông thu lượm được những tin tức tình báo rất chính xác do dân chúng cung cấp. Tuy có gia đình, nhưng Đại Úy Mách sống một mình ở Quận, thỉnh thoảng vợ con mới lên thăm vài ngày…
Về tình hình địa phương thì Quận cò ở trong tình trạng lưu động, chưa có văn phòng. Chi Khu cũng chưa thành lập và cũng chưa có cố vấn Mỹ. Vì thế, ông Quận và tôi phải chỉ huy cả hành chánh lẫn quân sự. Cũng may là tôi đã tốt nghiệp khóa Chuẩn Úy. Dân chúng thì rất nghèo, 70% dân chúng mù chữ, cả Quận không có một ngôi trường nào, chỉ có vài lớp học tư nhân, dậy đến lớp Ba ở xã Thuận Lợi. Bệnh ho lao, kiết lỵ, sốt rét rất nhiều… Tuy gọi là Văn Phòng Quận, nhưng thực ra đó là một cái đồn lính . Các đơn vị cố hữu của Quận như Nghĩa Quân, Điạ Phương Quân cũng chưa có, nên có 2 Đại Đội của Trung Đoàn 9, thuộc Sư Đoàn 5 có nhiệm vụ bảo vệ Quận. Tối đến, tôi và ông Quận hay ngồi nói chuyện dưới ngọn đèn dầu, vì Quận chưa có điện. Nhờ nói chuyện hàng ngày và hàng đêm nên tôi và ông Quận rất thông cảm nhau. Chúng tôi lại cùng ăn cơm chung do một nghĩa quân đi chợ, nấu cơm. Tất nhiên với kinh nghiệm trưòng đời, tuổi đời ông hơn tôi, nên ông đã nhận rõ con người của tôi… Bài 2. Ly Gián Vào một buổi tối nói chuyện, ông Quận nói : - Ông Phó à! Thằng Bẩy Ốm phá Quận quá tôi sẽ làm cho nó , một là bị thuyên chuyển, hai là bị giết trong vài tháng nữa.


Tôi nghe vậy và mỉm cười vì Bẩy Ốm là tên Huyện Ủy của Cộng Sản, hoạt động phá hoại rất tích cực. Quả thực lúc đó, tôi nghi ngờ khả năng của ông Quận, tôi cho là ông nóí dóc vì một tên Huyện Ủy đang hoạt động rất đắc lực mà lại bị thuyên chuyển hay bị giết ?. Tuy không tin, nhưng tôi cũng chỉ nghe vậy mà không có ý kiến gì với ông Quận… Rồi khoảng 2 tháng sau,cũng vào một buổi tối,dưới ánh đèn dầu, Ông Quận Trưởng nói với tôi: - Ông Phó à! Thằng Bẩy Ốm đã bị thuyên chuyển khỏi Quận. Tôi nghe và ngạc nhiên,tỏ vẻ nghi ngờ về chuyện khó tin này.

Biết là Tôi chưa tin, Ông Quận Trưởng bắt đầu giải thích cho Tôi nghe sự kiện xẩy ra như thế nào?. Ông cho người theo dõi mấy cái quán nước trên đường đi ra Gò Dầu Hạ hay lên Tỉnh, xem tụi du kích hay ngồi ở quán nào?. Sau khi được tin tức chính xác, một cái quán mà du kích vẫn thường lui tới, Ông Quận sai một ngừơi viết một lá thư có nội dung như sau:”Anh Bẩy Ốm, Đại Úy Quận Trưởng nói Anh đừng về vội, Anh có thiếu tiền Đại Úy sẽ gởi tiếp cho Anh,và nếu khi nào về thì nhớ đem cả súng về để lãnh tiền thưởng.” Lá thư này được để trong một cái bóp cũ và mấy thứ giấy tờ lặt vặt và được “cố ý” đánh rớt ở cái quán mà du kích thường lui tới.Tất nhiên khi du kích nhặt được cái bóp có lá thư này, sau khi đọc lá thư sẽ nghi ngay là Huyện Ủy Bẩy Ốm sắp sửa về hồi chánh (VNCH có chính sách Chiêu Hồi cán binh Cộng Sản, nếu mang vũ khí về , còn được tiền thưởng). Mây tên du kích muốn lập công đem lá thư trình thẳng lên cấp Tỉnh là tổ chức chỉ huy của Bẩy Ốm. Tỉnh Ủy CS thấy nghi ngời là có biện pháp thuyên chuyển Bẩy Ốm đi gấp, để tránh hậu hoạ. Đó là bài học Ly Gián dầu tiên mà tôi học được nơi ông Quận Trưởng. Như trên đã nói, ông Quận Trưởng chỉ có sức học Tiểu Học, nhưng đã đi lính Cao Đài từ 19 tuổi. Vì là người nổi tiếng trong đạo Cao Đài nên ông rất được lòng dân. Ông có tin tình báo chính xác, lại biết khai thác đúng tâm lý của các cấp chỉ huy CS : NGHI NGỜ LÀ PHẢI CÓ BIỆN PHÁP[.Đó là lý do Bẩy Ốm phải thuyên chuyển khỏi Quận. Ông Quận đã triệt hạ đươc 1 tên Huyện Ủy quá lợi hại. Bài 3. Kinh Nghiệm Du Kích Vấn đề an ninh trong đầu năm 1964 tại nông thôn rất là kém (sau cuộc đảo chính lật đổ ông Diệm đảo chính liên miên vì thế nông thôn bị ảnh hưởng về vấn đề an ninh).Chính vì thế ông QT của tôi rất chú trọng đến vấn đề an ninh. Sau khi đã loại được tên Huyện Ủy của CS rất lợi hại, Ông QT tiếp tục đánh vào hàng ngũ CS trong Quận. Ông QT cho điều tra là có tên Ba Mập chỉ huy du kich trong Quận, Ông tìm hiểu lý lịch tên này: Đó là một lính của VNCH, sau đó bất mãn, đào ngũ bỏ sang hoạt động du kích cho CS. Ông Quận điều tra biết tên này trước phục vụ tại Sư Đoàn, Trung Đoàn, Tiểu Đoàn, Đại Đội nào…, rồi một buổi sáng có đông đồng bào đang đợi xin giấy tờ trước cửa Quận, Ông Quận Trưởng ra chỗ đám đông và hỏi thăm đồng bào và nói rất lớn cho mọi người nghe: “Đồng bào đừng sợ Ba Mập vì Ba Mập trước là lính của tôi.

Nó biết tôi về đây làm Quận Trưởng thì thế nào Ba Mập cũng về hồi chánh, vì trước nó ở đơn vị…”( Ông ta kể rõ chi tiết…) Ông Quận thừa hiểu rằng trong đám đông đồng bào thế nào chẳng có 1,2 tên hoạt động cho CS. Chính vì đánh đúng vào những âm mưu của CS . Ở đâu cũng có người của CS, để thu luợm tin tức. Tất nhiên các tên CS lấy tin tức trước cửa Quận,nghe Ông Quận nói vậy nên về bá cáo lại...và ít lâu sau cũng được tin là Ba Mập đã bị điều động đi quận khác.Lại một đòn ly gián thành công của Ông Quận. Quả thật, tôi cũng không rõ Ông Quận có phải là cấp chỉ huy cũ của Ba Mập trong đơn vị quân đội của VNCH hay không ? hay là ông cứ nhận đại đi để cho CS nghi ngờ và thuyên chuyển Ba Mập đi nơi khác. Sau khi tình hình an ninh Quận được khả quan,Quận cũng được bổ nhiệm thêm một Chuẩn Úy vừa tốt nghiệp Thủ Đức và tốt nghiệp trường Quân Báo tên Đoàn Văn Yêm, người Huế, có trình độ Đại Học.....Đồng thời ông Quận Trưởng cũng cho di chuyển văn phòng Quận lên một miếng đất cao để bắt đầu xây cất cơ dinh. Quận cũng đưọc tăng phái một Đại Đội Công Binh để cất trường học, làm đường xá cho Quận.

Quận cũng được cấp 2 xe pick up để di chuyển…Tôi mới ra trưòng, thấy xe là nhẩy lên học lái và khi lái được xe, có hôm lái xe khỏi quận tới 4 cây số. Khi trở lại Quận, ông có nóí với tôi “Đi như vậy rất nguy hiểm vì sẽ bị CS phục kích.Tôi chết, có ông Quận Trưởng khác thế, ông chết, có ông Phó khác thế, nhưng đài phát thanh Hànội và Mặt Trận Giải Phóng sẽ loan tin là vừa giết chết một tên Phó Quận Trưởng ác ôn, nên mình sẽ thua nó về mặt tuyên truyền…”.Tôi thấy ông QT nói có lý nên từ đó Tôi thận trọng hơn. Ông còn nói tiếp”:Cả Quận này chưa chắc gì ai lái xe giỏi bằng Tôi”..Vì Chi khu chưa thành lập nên ông QT cũng không có xe Jeep,và Tôi cũng chưa bao giờ thấy ông Quận lái xe. Một hôm có mở đường, nghĩa là có an ninh, chúng tôi có thể đi ra Gò Dầu Hạ, rồi lên Tỉnh Lỵ Tây Ninh.Hôm đó tôi nhường cho ông QT lái xe và nói:”Mấy tháng trước đây Đại Úy nói là trong Quận chưa chắc ai lái xe giỏi bằng Đại úy, hôm nay Tôi ngồi cạnh , để xem Đại Úy lai xe ra sao?”..Từ Quận ra Gò Dầu Hạ độ 12 cây số là đường đất,thỉnh thoảng mới có một xe Lambretta chở hành khách,ra tới Gò Dầu Hạ mới bắt được đường quốc lộ lên Tỉnh......Ngồi bên cạnh Ông QT ,Tôi thấy Ông QT lái xe kỳ quặc,lại không tôn trọng luật lệ đi đường,lúc qua phải,lúc qua trái,không nhất định gì cả. Đi được 3,4 cây số,Tôi cười nói:” Đại Úy lái xe gì mà kỳ cục vậy,lúc bên trái,lúc bên phải,thế mà Đại Úy nói là trong Quận này chưa chắc gì có ai lái xe giỏi bằng Đại úy”.

Ông QT mỉm cười và giải thích cho Tôi: “Đây là đường làng,làm gì có xe di chuyển mà sợ đụng xe, mình lại phải quan sát trưóc mặt,xem nơi nào du kích có thể đặt "mìn" được,thí dụ trước mặt ở xa có một bụi cây bên trái (CS núp phía trái),du kích CS có thể đặt "mìn" bên trái,ta phải lái qua phải,trái lại nhìn xa thấy bên phải có bụi cây, du kích có thể đặt “mìn” bên phải ( CS núp bên phải, ta lại phải lái qua vì "mìn" của CS giật bằng giây điện và mấy cục "pin"nên có bụi cây bên nào là CS ngồi phía bên đó,ta phải lái sang phía đối diện ." Mìn"nổ ta chết vi sức ép của hơi, mà sức hơi thì 2,3 thước cách xa nó giảm sức ép,ta không bị chết,vi thế ở đây đâu cần tôn trọng luật lệ đi đường vì làm gì có xe cộ lưu thông......

Rồi ra tới Quốc lộ, tù Gò Dầu hạ lên Tỉnh Lỵ Tây Ninh tất nhiên có nhiều xe lưu thông, ông QT lái xe rất dung luật và lái rất giỏi.Từ đó, tôi càng khâm phục những kinh nghiệm của Ông QT. Quả là tôi dã học được những bài học qúy giá nơi ông Bai 4. Nghi Binh Sau vài tháng,Văn phòng Quận được cất xong, đồng thời các Sĩ Quan được bổ nhiệm về giữ các chức vụ bên Chi Khu. Quận bắt đầu tuyển lính, vì từ trước không có đơn vị cơ hữu của Quận.Các Ấp Chiến Lược được đổi là Ấp Tân Sinh, bắt đầu được làm lại : có cắm chông, rào kẽm gai, có cửa ra vào cố định để ngăn chặn CS xâm nhập. Quận mới lập nên chưa đặt “mìn” xung quanh Quận , chỉ có mâý lớp hàng rào kẽm gai. Đồ viện trợ Mỹ như xi măng, kẽm gai, tôn lợp nhà, đinh loại dài 10 cm rât nhiều, xin bao nhiêu cũng được cung cấp. Vì vị trí Quận ở nơí qúa nguy hiểm, sát chiến khu Dương Minh Châu và chiến khu Bời Lời của CS nên Ông Quận rất lo ngại về vấn đề bảo vệ Quận..... Ông ra lệnh trong lúc chưa có “ mìn” rải chung quanh Quận, tối đến các sĩ quan làm các “ chông” bằng xi măng, rồi cắm đinh ngược chiều để rải chung quanh Quận.Mỗi buổi sáng,các lính bị kỷ luật phải đi cắt cỏ chung quanh Quận, để dễ quan sát.

Nhân một buổi sáng,dân chúng đang chờ đợi đến giờ Quận mở cửa để xin giấy tờ,bất ngờ Ông QT ra la hét mấy người linh đang cắt cỏ trước cửa Quận:”Coi chừng chông có tẩm thuốc độc, đụng vào chỉ có cưa chân”. Thực ra, các sĩ quan và tôi làm chông, làm gì có thuốc độc,nhưng Ông QT la lớn để trong số đám đông đồng bào đang đợi trước cửa Quận cũng có những tên CS dò la tin tức, chính vì lý do đó nếu CS có đánh Quận cũng phải e sợ.Tóm lại Ông QT quá nhiều kinh nghiệm với CS và biết khai thác đúng những điều CS làm (ở đâu cũng có tình báo của CS.).

Như đã nói Ông Quận được lòng dân và có những tin tình báo rất chính xác, Ông QT biết trước cửa Quận,có một tên chủ tiệm sửa xe đạp, thường vào mật khu để đem tin tức cho CS,vì chưa có bằng chứng chinh xác,nên Quận chưa bắt tên này. Một buổi sáng, Ông QT vào một quán hủ tíu đang đông khách, tình cờ cũng có tên chủ tiệm sửa xe đạp ngồi ăn hủ tíu, Ông QT đến vỗ vai tên chủ tiệm sửa xe đạp và nói lớn cho mọi người đều nghe thấy:”Sao dạo này mày vào mật khu hoài mà ít tin tức thế?, trong khi tiền thì mày vẫn lãnh của Ban 2 đều đều” (Ban 2 coi về tình báo, có tiền để mua tin tức..). Mọi người đều đổ dồn mắt về phía Ông QT và chủ tiệm sửa xe đạp....Tất nhiên Ông QT đánh đòn ly gián vì ai nghe cũng hiểu là tên chủ tiệm sửa xe đạp là nhân viên tình báo của Quận.Những người ngồi ăn hủ tíu chẳng thiếu những tên hoạt động cho CS, sẽ báo cáo lại với cấp trên....

Từ đó tên chủ sửa xe đạp không còn được CS tin dùng.Mưu kế của ông QT thật là thâm độc,thực tế la tên này đâu có liên hệ gì tới ban 2 của Chi Khu.VNCH thường có những thói quen mà CS dể khai thác, thí dụ ở Quận,mỗi lần ông Quận Trưởng đi họp từ Tỉnh về bằng trực thăng,thì y như hôm sau sẽ có cuộc hành quân cấp Trung Đoàn hay Sư Đoàn.Có thời gian Quận nhận được tin tình báo là CS kéo về rất đông ở mấy xã, có lẽ sẽ đánh Quận.Tình hình rất căng thẳng.

Một hôm Ông QT đi họp ở Tỉnh về,khi xuống trực thăng, ông Quận Trưởng kêu Tôi cùng mấy Sĩ Quan Chi khu ra bãi đáp trực thăng. Trong khi đồng bào đứng xa, vì có hàng rào kẽm gai để bảo vệ bãi đáp, ông QT trải bản đồ ra và nói chuyện với chúng tôi như sắp có cuộc hành quân lớn. Đồng bào đứng xa chỉ nhìn được mà không nghe được. Ông QT cố tình làm như vậy để những tên CS lấy tin tức sẽ bá cáo là có lẽ có cuộc Hành quân.Thực tế, Tôi biết là hôm đó Ông QT đi họp về vấn đề khác, không phải để hành quân, nhưng Ông QT (đi đâu cũng cầm bản đồ), cố tình làm như vậy, để CS sợ là có hành quân, để rút quân đi nơi khác,nên Quận giải tỏa được áp lực..... Sau một thời gian làm Phó Quận,Tôi dã học hỏi được nhiều kinh nghiệm rất thực tế, nhất là đòn ly gián của Ông QT, tuy nhiên Tôi vẫn chú trọng tới vấn đề DÂN TRÍ,Tôi cố gắng xây cất thật nhiều trường học,vì có Công Binh giúp.Tôn lợp mái trường,xi măng quá nhiều...nên chỉ trong vòng vài tháng, chúng tôi đã xây được khoảng 30 đến 40 lớp học,vì tôi nghĩ phải nâng cao dân trí thì đất nước mới khá được.......nhất là tại Sàigòn, thời gian đó đảo chánh liên miên,chánh quyền thì tham nhũng từ trên xuống dưới, nên tôi nghĩ mình không thể làm gì được ,chỉ có cách là xây cất thật nhiều trường học, đầu tư vào tương lai. Dân trí cao thì nhiều vấn đề được giải quyết. Đành phải trông cậy vào tương lai vậy.

Bài 5. Tái Hồi Chánh
Sau hơn một năm, Quận và Chi khu đã thành lập đươc đầy đủ , Cố Vấn Mỹ đã có.Tuy nhiên, tình hình an ninh vẫn còn bị đe dọa và tinh thần của lính Nghĩa Quân cũng còn kém...Rồi một chuyện không may đã xẩy ra :số là là Quận có tiếp nhận một Hồi Chánh viên tên PHƯỚC.Tên Phước cũng như các hồi chánh viên khác, được gọi lên Tỉnh học mấy tuần tại Ty Chiêu Hồi Tỉnh rồi được trả lại Quận.Tên Phước được giao cho Chuẩn úy Yêm coi về ban 2,có nhiệm vụ đi lấy tin tức tình báo,tên Phước đi các Ấp ở chung quanh Quận . Được mấy tháng,tên Phước lại đào ngũ đi di theo CS. Sự kiện này làm cho các Nghĩa quân hoang mang và giao động tinh thần. Ông QT bèn ra lệnh họp các Trung Đội Trưởng Nghĩa Quân.

Ông QT nói:”Tôi biết mấy hôm nay Anh Em giao động tinh thần vi tên Phước bỏ đi theo CS, hôm nay Tôi chỉ họp với các cấp chỉ huy,buổi họp này có tính cách hoàn toàn giữ BÍ MẬT.Tôi nói cho Anh Em rõ, tên Phưóc không phải đào ngũ,mà Chuẩn Úy Yêm giao nhiệm vụ cho Phước giả vờ đào ngũ để vào Mật Khu lấy tin tức cho Ban 2. Rồi các Anh Em sẽ thấy, tên Phước sẽ về một ngày gần đây ,và còn đem theo vũ vũ khi...”..Hoàn toàn là Ông QT đánh đòn ly gián.Thực tế là tên Phước đào ngũ thật,và Ông nói là họp MẬT, nhưng Ông QT biết là dù chỉ nói với khoảng một chục Trung Đội Trưởng Nghĩa Quân,nhưng thế nào tin này cũng bị tiết lộ và CS cũng biết được.
Quả thiệt sau mấy tháng,vào một buổi trưa,Tôi đang nằm đọc báo, chợt nghe thấy mấy tiếng súng ở phía sau Quân,Tôi vội vàng ra quan sát phía có tiếng súng nổ.Tôi nhìn thấy 2 bóng đen từ từ tiến gần ,Tôi nhận diện được tên Phước và một người là Tên Mai (Cán Bộ Bình Định của Quận bị CS bắt trên đường đi Gò Dầu Hạ),và 2 tên còn mang về khẩu súng CKC, loại súng trường của CS. ).Hai tên thuật lại là gặp nhau trong tù của CS,Tên Phước nói lúc đầu CS không giam tên Phước,vì hắn đào ngũ theo CS, nhưng không hiểu sao,mấy tuần sau CS bắt nhốt tên Phước.Tôi đoán là lời Ông QT họp với Trung Đội Trưởng Nghĩa Quân nói là tên Phước có nhiệm vụ vào mật khu lấy tin tức, đã đưọc CS biết nên bắt nhốt tên Phước
Rồi it lâu sau CS cho 2 tên đi đốn cây,có một tên CS đem súng đi canh chừng. Hai tên vì đã quen nhau trước lúc làm việc ở Quận,nên bàn tính cướp súng của tên CS và về lại Quận, và ý định của họ thực hiện được. Lời nói của Ông QT cũng thành sự thật là tên Phước đem cả súng về.Thế là hàng ngũ Nghĩa Quân rất tin tưởng nơi Ông QT.Tóm lại, Ông QT chuyên nghiên cứu những đòn ly gián rất lợi hại, chuyển bại thành thắng. Bai 6. Đặc Công Đánh Cận Chiến
Quận Khiêm Hanh ở vào một vị trí gần 2 mật khu cua CS: Dương Minh Châu và Bời Lời, nhưng nhờ tình báo rất chính xác của ông Quận,nhất là những đòn ly gián của Ông QT,nên CS rất dè dặt khi muốn đánh Quận.Tương đối Quận lúc đó cũng có lực lượng quân sự khá đầy đủ, có vài Trung Đội Nghĩa Quân, đóng rải rác khắp nơi cùng với vài Đại Đội Điạ Phương Quân. Tại Văn Phòng Quận thì có môt Trung Đội Nghĩa Quân, 4 sĩ quan Chi Khu, một sĩ quan tiền sát Pháo Binh . Sĩ quan này thuôc binh chủng Pháo Binh,có nhiệm vụ gọi pháo binh yểm trợ Quận khi cần thiết. Vì Quận còn quá nguy hiểm nên Tư lệnh Sư Đoàn 5 quyết định không đem 2 khẩu pháo binh 105 ly vào Quận, sợ CS đánh Quận sẽ mất 2 khẩu súng này. Vì thế Ông QT có tâm sự với tôi “Hai mạng Anh Em mình mà không có giá bằng 2 khẩu pháo binh,thật là mỉa mai”.Chúng tôi cũng nhờ có một Đại Đội Công Binh đóng sát văn phòng Quận để làm đường, trường trung hoc.v.v...mà Công Binh được trang bị hỏa lực rất mạnh,nhiều súng 50 ly (tầm sát hại tới 1 km). Họ lại có những xe ủi đất nên phòng thủ vị trí đóng quân rất kiên cố.....


Vào một buổi tối, chúng tôi có tổ chức một bữa tiệc quy tụ tất cả các Sĩ quan của Chi Khu,pháo binh (tiền sát viên), công binh . Tổng cộng độ 10 người (kể cả Tôi và Ông QT). Vào lúc độ 7giờ tối, chúng tôi bắt đầu vào bàn tiệc tại giẫy nhà tôn trong phạm vi Quận, sau văn phòng làm việc.Bất ngờ có mấy nhân viên xã ấp vào Quận báo cho Chúng Tôi biết:Cộng Sản đang kéo về rất đông,đầy ở trong xã ấp,có lẽ sắp đánh Quận. Thế là Chúng Tôi giải tán, ai về đơn vị đó để sẵn sàng chiến đấu. Ông Quận Trưởng ra lệnh cho Sĩ Quan tiền sát Pháo binh liên lạc với các đơn vị Pháo Binh của Quận Gò Dầu Hạ,Bến Kéo ,bắn chung quanh Quận,vào những địa điểm nghi ngờ.....Sau 1/2 giờ pháo binh các nơi bắn yểm trỡ Quận,chúng tôi biết là CS đã phải rút lui,vì yếu tố bất ngờ không còn.,và có le cũng bị thương một số vì đạn pháo binh.Lúc đó trời lại lâm râm mưa
Đến sáng hôm sau, Ông QT dẫn chúng tôi đi chung quanh Quận,thấy vài nơi ngoài hàng rào kẽm gai, những ngọn cỏ bi cắt... Ông Quận Trưởng cắt nghĩa cho Chúng Tôi là tối hôm qua đặc công của CS đã vào sát hàng rào Quận,trong lúc đợi súng cối của CS bắn vào Quận (TIỀN PHÁO ,HẬU XUNG) thì mấy tên đặc công ngồi đợi,cầm mã tấu chém những ngọn cỏ (do thói quen) nên cỏ mới đứt như vậy.... tính ra chỗ đặc công của CS chỉ cách chỗ chúng tôi ngồi ăn tiệc độ 10 thước......may nhờ có viên chức xã ấp báo kịp nên CS chưa bắn súng cối vào Quận,vì sau đợt bắn súng cối thì đặc công CS vào Quận dùng mã tấu để đánh cận chiến....(chúng tôi vì chưa có kinh nghiệm nên cũng không biết vì sao các cỏ bị cắt ngọn,khi Ông QT giải thích Chúng Tôi mới rõ....). Ngoài ra Ông QT còn nói thêm là nhờ tối hôm qua có lâm râm mưa nên CS không dám đánh Quận, Ông QT cắt nghĩa là khi đánh nhau,lính của CS bị thương mà có lâm râm mưa thì các thương binh CS dễ thấm nước mưa và nước vào cơ thể thì máu sẽ loãng, dễ chết…....(vì thế khi lính VNCH bi thương không đươc cho uống nước,mà chỉ cho truyền nước biển,nếu nặng thì cho truyền máu....
Đó là lần CS đánh Quận đã bị thất bại.... Đến lần thứ 2 ,CS không đi vào xã ấp,vì lần trước đã bị phát giác.Lần này CS đi từ phía mật khu vào để giữ bí mật, Cộng Sản bố trí chung quanh Quận,và vào các vị trí CS đã nghiên cứu trước .Khoảng 11 giờ đêm, CS bắt đầu nổ súng...Vì đã được tập dượt và phân chia công tác nên Chúng Tôi đã chống trả CS .Lần nay CS không dùng TIỀN PHÁO ,HẬU XUNG) mà đánh trực diện. Cũng nhờ phòng thủ kỹ, nhất là pháo binh yểm trợ,chúng tôi đã cầm cự để đợi MÁY BAY thả hỏa châu chiếu sáng.


Khi Phi cơ chiếu sáng tới, Sĩ Quan của Chi Khu phải liên lạc với Phi Công để hưóng dẫn,vì đầu tiên Phi cơ thả trái sáng cách Quận 5 cây số, rồi phi cơ tới,tinh thần binh sĩ đều phấn khởi.Phi cơ bay vòng chung quanh Quận ở tầm cao để tránh súng phòng không của CS. Phi công từ trên phi cơ báo cho Chúng Tôi là nên gọi máy bay khu trục để oanh tạc vi hỏa lực của CS rất mạnh. Chúng Tôi cố gắng cầm cự, nhất là Pháo binh bắn rất chính xác, nên khoảng hơn 1 giờ CS có lẽ bi thương nhiều nên đành rút lui… Cũng nhờ tài chỉ huy của Ông QT nên trong 2 năm làm việc ở Quận này,Tôi chỉ chứng kiến 2 lần đánh Quận,lần đầu thì CS bị phát giác sớm nên chưa kịp đánh,lần thứ 2 nhờ pháo binh, công binh, và hỏa châu do phi cơ thả xuống nên không bi thiệt hại gi. Bài 7. Phục Kích Trên Đường Hành Quân
Một hôm Ông QT quyết định lên xã Cầu Khởi, cách Quận độ 14 cây số,phải đi đường bộ,sáng sớm đi trưa về.Phái đoàn do chính Ông QT hướng dẫn gồm có Tôi (Phó Quận,lên để kiểm soát về Hành chánh),một số Sĩ Quan Chi khu và cả 3 Cố Vấn Mỹ.Là một lộ trình rất nguy hiểm, Ông QT chỉ thị Sĩ Quan Tiền Sát Pháo Binh (thường gọi la DELO) đi theo, để nếu có đụng trận thi gọi Pháo Binh hay Không Quân tới yểm trợ.Tất nhiên đêm hôm trước Ông QT đã đánh Công Điện Mật cho các đồn bót trên lộ trình phải giữ An ninh lộ trình, đồng thời có 2 Đại Đội Địa Phương Quân đi 2 bên ,còn phái đoàn chúng tôi đi ở giữa, có một Trung Đội Nghĩa Quân thiện chiến nhất đi để bảo vệ Bộ Chỉ Huy. Ông Quận Trưởng ra lệnh: 1)Bộ chỉ huy di chuyển phân tán mỏng,không co cụm vào một chỗ 2)Di chuyển giữa đường chính hay đi xuống ruộng chứ không được đi ở lề đường (chỗ cỏ mọc 2 bên đường vì dễ đạp mìn của CS). Sở dĩ Ông QT phải chỉ thị như vậy vì Ông biết Chúng Tôi đều thiếu kinh nghiệm tác chiến,toàn là Sĩ Quan mới ra trường chưa được bao lâu…
Cuôc di chuyển của chúng tôi thật an toàn khi tới xã Cầu Khởi.Chúng Tôi lưu lại ở Xã độ 2 giờ để làm việc với xã và đồn lính ở đó....... Qúa trưa Chúng Tôi ra về. Đi được khỏi xã 2 cây số,giữa rừng cao su, Chúng Tôi bị CS phục kích, súng nổ vang trời.Lính CS chạy khơi khơi giữa rừng cao su,lần đầu tiên trong đời Tôi thấy trận phục kích như vậy. Ông QT chỉ huy tổng quát và la lớn để cho CS có thể nghe được: “Đừng đuổi theo nó (Ông ám chỉ lính mình đừng đuổi theo,thực tế là lính mình đang tìm đia thế phòng thủ...). Coi chừng Pháo binh sẽ bắn lộn,pháo binh sẽ bắt đầu bắn..”..Tôi quay lại hỏi Ông Sĩ Quan Tiền Sát Pháo Binh:” Đã liên lạc đươc với Pháo binh chưa ?”, Ông Sĩ Quan pháo binh mặt rất buồn rầu và lắc đầu (Vì sợ nói ra tiếng thi lính sẽ biết chưa liên lạc được với Pháo Binh..).Tôi hiểu ngay là Ông QT lại đánh đòn ly gián,chưa hề liên lạc được với pháo binh mà Ông la lớn là Pháo Binh bắt đầu bắn. Súng vẫn nổ...chúng tôi không có ai bị trúng đạn vì ai cũng nấp vào chỗ kín đáo.....


Sau một hồi lâu cũng không có Pháo Binh bắn yểm trợ (Tất nhiên đơn vị pháo binh cách chúng tôi trên 10 cây số,như Bén Kéo, nơi đặt bộ chỉ huy Trung Đoàn,hay Chi Khu Quân Châu Thành mới có pháo binh). Sau đó Ông QT lại la lớn:” Đã liên lạc được với Không Quân, oanh tạc cơ sẽ đến oanh tạc, đâu nằm đó để tránh nhầm lẫn,phi cơ sẽ tới....”...Tôi cũng hỏi có phi cơ không, Ông Sĩ Quan tiền sát cũng lắc đầu vì chưa liên lạc được với phi cơ......Nghe gọi Pháo binh và Phi cơ, CS bắn độ 20 phút rồi tự động rút lui,vì trong cuộc đụng trận CS rất sợ Pháo binh và không quân....Thực tế là chúng tôi không hề liên lạc được với pháo binh cũng như không quân......Sau khi không còn tiếng súng,chúng tôi tiếp tục di chuyển trên đường về Quận....
Về tới Quận, các Sĩ quan Chi Khu ai cũng thấm mệt,riêng Tôi vì đã ở Lò Luyện Thép Đồng Đế Nha Trang phải đi bộ 70,80 cây số với hành trang độ 15 kg mà không thấy mệt thì cuộc lên xã Cầu Khởi này đi về có 30 cây số lại không có hành trang thì đối với tôi qúa nhẹ nhàng. Tôi cám ơn Trường Đồng Đế Nha Trang....Tôi cũng thấy Ông Quận lại một lần nữa chứng tỏ kinh nghiệm qúa nhiều về phương diện tác chiến...............HẾT

No comments: