Nhóm 1% QGHC - Thông tin nội bộ QGHC Tỵ Nạn Hải Ngoại. Thiết lập từ 2008- Email Liên Lạc: cnguyqghc@gmail.com

Friday, November 5, 2010

ÔNG ĐẠO TỬ VI
CỦA THỊ XÃ RẠCH GIÁ TRƯỚC 30-4-75

Tiếng Nói Tình Yêu


Bạn thân mến,
1) Khóa 17 ĐSHC của bọn mình thật là đặc-biệt, Khóa của những người sinh đúng mốc nửa thế-kỷ 20 (1950). Những người mà nếu sự học hành suông sẻ thì "tú tài Mậu Thân, cử nhân Nhâm Tý"; do biến cố Tết Mậu Thân 68 và Mùa Hè Đỏ Lửa 72 mà rất nhiều thí sinh được vớt điểm để thi đậu. Cái đặc cách này còn dài dài; số sinh viên dự tuyển cho khóa 17 đột nhiên được tăng từ 100 đến 250 để chuẩn-bị cho cuộc cách-mạng hành-chánh năm 1973. Và đến cột mốc lịch-sử của cõi Ta bà năm 1975, thời kỳ đột khởi kỷ nguyên vi tính, những "con người ưu tú đặc cách" đó vừa tròn 25 tuổi, tràn đầy hùng lực!


2) Năng lực đó dầu trải nghiệm nơi các trại cải-tạo hay ở miền đất nước Hoa Kỳ đều là những "thắng duyên" cho sự nẩy mầm của tuệ giác văn-hóa tâm linh nơi những con người được tuyển chọn.
- Những thanh-niên nam nữ Việt Nam sinh 1950 về "nhân duyên" rất là thù thắng. Các "tăng thượng duyên" lại càng đặc-biệt. Tâm hồn tràn ngập âm thanh mầu nhiệm của nhạc Phạm Duy, Văn Cao, Trịnh Công Sơn, những hào khí ngất trời Quách Tĩnh, Kiều Phong, Đoàn Dự, Lệnh Hồ Xung. Những con người của nền tảng Nho-Lão-Thích mà thần tượng là Nguyễn Trãi, Nguyễn Công Trứ, Phan Thanh Giản, Hồ Hữu Tường, Nhất Hạnh,...
- Yếu tố "đẳng vô-gián duyên" cũng là đặc-biệt, toàn là "đốn nhập". Một Trần Bạch Thu làm Phó tỉnh trưởng năm 24 tuổi, bao nhiêu người mới 23 tuổi làm Trưởng ty, Chánh sở và ở tù cũng có Trương Văn Anh gần 20 năm. Thật không có khóa nào như vậy!
- Còn yếu tố "sở duyên duyên" thì sao? Có khi nào ở năm 2000, ở tuổi "ngũ thập tri thiên mệnh", chúng ta nhìn lại và tự vấn về sự có mặt của mình trong cuộc đời vì một "thiên mệnh" nào không? Để có bằng cấp, để có những tài khoản ngân hàng, nhà cao cửa rộng, vợ đẹp con ngoan hay còn có sứ mệnh nào khác mà khi được tuyển chọn cho đi "đầu thai" hiện hữu đã giao phó!
3) Mang vận mệnh của một đất nước nằm ở vị thế địa dư đặc-biệt, vì vị thế này mà "1000 năm đô hộ giặc Tàu, 100 đô hộ giặc Tây, 20 năm nội chiến từng ngày", chúng ta đã uống trọn cả nền văn-hóa Ấn - Hoa làm căn bản, lại có cơ hội thử nghiệm các chủ nghĩa tư bản, cộng sản, các hình thái văn minh kỹ thuật, thì chắc không phải chỉ để sản sinh ra các khoa học - kỹ thuật gia, tài chánh - kinh tế gia, các tu hành gia khuôn sáo,...
- Cái năng lực của hiện hữu có thể gọi là "Hóa công" không giao cho chúng ta nhiệm vụ đó. Hãy để người Mỹ, người Âu, Trung quốc, Ấn độ, Nhật v.v...làm việc đó !


4) Đau khổ của chúng ta quá lớn, đã xúc tác cho các "yếu tố tứ duyên" trở nên quá đặc thù hẳn là chỉ sản sinh một nền văn minh văn hóa dẫn đạo cho một kỷ nguyên mới, kỷ nguyên của "tình yêu" mà người Việt Nam gọi là "nguyên Di Lặc" (thời đại của tình thương).
- Những tâm hồn đã uống trọn nhạc Phạm Duy, Văn Cao, Trịnh Công Sơn, thơ Nguyễn Du, Nguyễn Trãi, Nguyễn Công Trứ, Nguyễn Khuyến, Phạm Thiên Thư v.v...Những tâm hồn ngất ngây hào khí của Quách Tĩnh - Hoàng Dung, Kiều Phong - A Tử, Lệnh Hồ Xung - Doanh Doanh...Những tâm linh dung hợp tuyệt diệu Nho - Lão - Thích, một tinh thần viên dung nhất quán, nguyên thủy - đại thừa dung thông vô ngại, tam giáo quy nguyên...đó phải "yết đế, yết đế". Phải vượt qua tỵ hiềm của bản ngã nhỏ nhen, những cố chấp biên kiến, kiến thủ, giới thủ kiến để cho sứ mệnh khởi động nguồn tuệ giác tình yêu dẫn đạo cho kỷ nguyên mới có cơ hội hiển lộ.
5) Bạn ơi! Đến tuổi này mình mới thấm hiểu phần nào huyền thoại Âu-Lạc con rồng cháu tiên. Một dân tộc nhuần thấm Phật pháp từ bi và trí tuệ, lãng đãng hào khí phiêu bồng Lão Trang, tinh thần khuôn phép lễ nhạc Nho gia. Rồi nào là hiện sinh của Sartre, Camus, Krishnamurti, văn hóa tổng hợp Hoa Kỳ, nền chuyên chính cộng sản... Dân tộc đó đang đủ sức nở hoa thành trí tuệ ánh sáng phương Đông như các nhà tiên tri đông - tây đã huyền ký:
- Bảo giang thiên tử xuất Bất chiến tự nhiên thành. - Hiệu xưng Thiên hạ thái bình, Đông tây vô sự Nam thành quốc gia.
6) Về Phật giáo cũng vậy - do vị thế địa dư đặc-biệt, Phật giáo Việt Nam nhuần thấm viên dung từ nguyên thủy đến đại thừa, có Nam truyền - Bắc truyền, có Mật - Tịnh - Thiền viên dung nhất quán và đặc-biệt là đang có những vượt thoát diễn tả Phật pháp bằng tiếng nói thời đại, vận dụng giáo lý tĩnh thức vào lòng cuộc sống, cập nhật bản thể luận - mục đích luận - phương pháp luận Phật giáo (cảnh - hành - quả) vào hiện thực. Hành giả bây giờ hiểu cụ thể Phật pháp là gì, dùng tri kiến khoa học để hiểu Phật nói gì và nhận ngay phải sống thế nào để có hạnh phúc. Các yếu chỉ của kinh điển nguyên thủy và đại thừa không còn trừu tượng nữa mà thật rõ ràng như đức Phật nói là ta thấy hiện hữu rõ như đang thấy trái xoài trong lòng bàn tay!


7) Bạn ơi, mình thấy sự nhỏ bé vô cùng của mình trong vũ trụ và thấy sự mênh mông vô tận của pháp giới nên tỏ rõ sự huyền diệu của cuộc sống. Và rồi mình thấy thật là vụn vặt những tri kiến hý luận mà mình tưởng là sự thật duy nhất. Mình phải có khả năng buông bỏ "vô kỷ, vô công, vô danh" mới đi xa hơn được. Thật là cao cả! "chân nhân vô kỷ, thánh nhân vô công, chí nhân vô danh" như hạc vàng bay không trở lại:
"Hoàng hạc bay, bay mãi bỏ trời mơ Về đồi sim tôi nhớ người vô bờ"8) Năm nay bọn mình đã 60 rồi, đang cận kề cái chết:
"Thân ta nào có gì đâu! Chỉ một chỗ đứng trên quả địa cầu. Trăm năm nào có là bao! Như cỏ khâu như là bóng câu. Vậy sao ta không xích lại gần nhau Và xóa bỏ hận thù, Để nói tiếng thương yêu!"
- Chúng ta còn bao thì giờ để quanh quẩn trong những hý luận về tri thức? Cỡ nào đi nữa thì cũng như Tôn hành giả trong lòng bàn tay Phật mà thôi!
"- Kẻ nào còn ôm ấp tư kiến, xem nhận thức của mình là cao nhất thế gian, cho rằng kiến giải này là tối thượng, kẻ ấy được xem là chưa thoát khỏi vòng tranh chấp...- Bậc thức giả là kẻ không còn tư kiến đối với những gì mình thấy, nghe và cảm nhận. Làm sao còn có thể phê phán hoặc nắm bắt được bằng khái niệm một bậc hành giả thanh tịnh đã từ bỏ mọi tư kiến... - Bậc ấy quả không còn nhu yếu thiết lập một giáo điều hoặc chọn lựa một ý thức hệ. Mọi giáo điều và ý thức hệ đều đã được bậc ấy buông bỏ..." (Kinh Sự thật đích thật)
9) Hỡi những người con của sự đặc cách! Năm 1970, mới năm thứ hai mà chúng ta đã được "ân sủng triều đình" lãnh lương tham sự. Ra trường được bổ nhiệm đủ mọi bộ ngành, trải nghiệm đủ các hoàn cảnh từ Á - Âu sang Mỹ - Úc. Dầu ở đâu, chúng ta đừng quên "thiên mệnh của mình". Hồi đó chúng ta mơ giấc mộng "tu thân - tề gia - trị quốc bình thiên hạ":
"Trong lăng miếu ra tài lương đốngNgoài biên thùy rạch mũi can tươngLàm sao cho bách thế lưu phươngTrước là sĩ sau là khanh tướng!Kinh luân khởi tâm thượngBinh giáp tàng hung trungVũ trụ chi gian giai phận sựNam nhi đáo thử thị hào hùng"


10) Chúng ta hẳn là đã có cơ duyên từ nhiều kiếp thì đừng quên vận hội hiện tại và vị lai, đừng nghĩ là chỉ có đời này: "Đã có cơ duyên từ vô thỉ Ta còn gặp thuở vô chung"
Được hân hạnh làm người Việt Nam, được đặc cách vào thành phần "người ưu tú", nói theo giáo sư Nguyễn Ngọc Huy, chúng ta phải vượt thắng những nhỏ nhen của bản ngã. Đóa hoa lòng của chúng ta phải vượt giới hạn của cá nhân, gia đình - quốc gia - chủng tộc để nẩy nở trọn vẹn trong lòng hiện hữu!
- Phải vượt qua chính mình, sự hiện hữu của những người con đặc cách không phải để có một bằng cấp, một sự thành đạt cá nhân nào mà là chúng ta phải nói lên được tiếng nói của tình thương:


"Lấy chí nhân thay cường bạo
Dùng đại nghĩa thắng hung tàn!"

Dân tộc Việt Nam không phải dẫn đạo thế giới bằng kỹ thuật vi tính - thiên văn khoa học, y học gì đâu mà phải là sự ưu việt về nhân cách tâm linh.- Cái tình yêu mà chúng ta muốn chứng tỏ đã được thử nghiệm bằng xương máu, nó phải vượt lên phàm tình nhân thế để nẩy nở toàn vẹn thành bông hoa của ánh sáng trí tuệ (Án ma ni bát di hồng)11) Nghe nói các bạn định tổ chức Đại hội kỷ niệm 40 năm ra trường (1972 - 2012). Lại là một cột mốc lịch sử thế giới Ta bà. Chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra và ta có thể dự được hay không vì lý do nào đó!


Vậy thì hãy xóa bỏ những giận hờn, những hàng rào ngăn cách, chung sức chung lòng đóng góp tùy khả năng mình vào sự kiện chung đó cho thật là hoàn hảo. Thì cũng là xứng đáng và vui vẻ lắm rồi. Phải không bạn mình!
Võ Hoàng Ân 24/10/2010

No comments: